Liêu Phàm bật cười, giọng điệu chuyển sang căng thẳng, hướng mắt như đang đối đầu với Liêu Nguyệt, khuôn mặt băng giá, mà nói từng chữ, như cố nhấn mạnh cho người nghe. 
"Ta chỉ thay đổi 1 lần, ngươi lại oán trách ta cả đời sao? Còn ngươi! Đã thay đổi kế hoạch theo ý mình cả mấy lần, ta đây chắc nên oán trách ngươi tận mấy kiếp nhỉ?" 
Liêu Nguyệt chỉ hừ mạnh, rồi xoay mặt bước đi tiếp. 
Liêu Phàm không thèm bước theo nữa, mà cố nói thêm một câu với tới kẻ lạnh lùng vừa bước đi. 
"Tứ hoàng huynh hình như đã nắm được điểm yếu của Tống Phi rồi, lần này ngươi không nên xen vào kẻo liên luỵ rồi phá hỏng kế hoạch lớn của chúng ta. Thêm vào nữa, ý đồ chiếm đoạt nàng ta, sẽ là điểm yếu của ngươi đó." 
Liêu Nguyệt vẫn bước đi, nhưng bước chậm dần như để nghe kịp hết lời của gã phía sau mình. 
Gương mặt Liêu Nguyệt bắt đầu hơi căng thẳng, suy tư mà cứ thế bước đi. 
****** 
Ngày hôm sau, tại phủ của Văn Bách. 
Văn phu nhân mặt mày buồn bã, hai tay nắm lấy cô con gái, ánh mắt đầy chua xót hỏi han. 
"Có phải hoàng thượng đối với con không tốt?" 
Văn Bích nhanh chóng lắc đầu mà nhẹ giọng đáp lời mẫu thân nàng. 
"Dạ! không có đâu mẫu thân." 
Nàng hơi ngưng đọng một lát rồi lại nói tiếp. 
"Hoàng thượng đối với con rất tốt." 
Văn phu nhân vẫn nghi ngờ mà dùng ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sâu, long lanh tràn đầy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-dam-tac-nhat-ma-ta-biet/3314885/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.