Dương Yến cười nói.
"Đệ thôi nghĩ linh tinh đi."
Dương Tử vẫn nhây hỏi tiếp.
"Hay là đại ca của đệ, Lăng Tiêu?"
Vừa nói vừa ra vẻ suy nghĩ rồi tự trả lời.
"Mà chắc là không đâu. Người như đại ca, tính khí quái lạ như thế tỷ tỷ sẽ không thích đâu."
Dương Yến mặt không đổi sắc, vẫn cười mà đáp.
"Không, tỷ không thích ai hết được chưa. Thôi đệ luyện kiếm tiếp đi, tỷ chuẩn bị đi viếng chùa với mẫu thân đây."
Dương Yến nói xong bước nhanh đi, như là để trốn tránh khỏi chủ đề đó.
Bỗng nghe tiếng Dương Tử nói vọng tới.
"A! Là hắn, kẻ đeo mặt nạ kì bí."
Dương Yến khựng lại. Dương Tử bước tới, cười trêu.
"Hehe. Đệ đoán đúng rồi phải không?"
Dương Yến lắc đầu, ánh mắt suy tư vài giây.
"Mà sao đệ biết?"
Dương Tử vỗ ngực.
"Tỷ biết đệ có võ công mà, có người lạ vào phủ sao lại không biết. Chỉ là tính dò xét xem hắn làm gì rồi mới ra tay, ai ngờ hắn chỉ nhìn tỷ tỷ đàn mỗi đêm. Tỷ tỷ thiệt là, cũng vì biết hắn ngồi trên cây lén nghe nên tỷ đêm nào cũng cố tình đàn, phải vậy không? Mà kể cũng lạ, kể từ hôm đi chơi về, không thấy hắn lẻn vào phủ nữa."
Dương Yến xoay đầu che đi ánh mắt đượm buồn, bước đi.
"Chắc hắn chán tiếng đàn của ta rồi."
Dương Tử nhìn theo bước chân tỷ tỷ, dường như cảm nhận tỷ tỷ không được vui. Nhưng cũng ráng nói vọng theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-dam-tac-nhat-ma-ta-biet/2769659/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.