Nét mặt hoàng thượng đanh lại, trông rất khó coi.
"Nếu là hắn thì ta không muốn gặp."
Liêu Sương quỳ xuống cầu xin , giọng điệu kiên quyết.
"Xin phụ hoàng gặp huynh ấy một lần."
Hoàng thượng thấy xót cho đứa con gái cưng bảo bối, nhưng cũng bấm bụng nói cứng:
"Tội phụ thân hắn không thể tha, nếu gặp chỉ để cầu xin, gặp cũng vô ích."
Liêu Sương vẫn quỳ dưới nền đất lạnh, xem ra nếu hoàng thượng không đáp ứng thì nàng nhất định không chịu đứng dậy.
"Phụ hoàng! Xin phụ hoàng một lần này thôi."
Hoàng thượng đối cô công chúa ngọc ngà này nâng niu không nỡ nặng một lời, chiều chuộng hết sức, thấy nàng quỳ đã lâu, nước mắt ngắn dài khóc lóc mà mềm lòng, sự cứng rắn nghiêm nghị biến đâu mất.
Hoàng thượng đi tới đỡ Liêu Sương dậy, gật đầu tỏ thái độ đồng ý với nàng.
Đại thái giám thở phào. Ông còn tưởng xảy ra sóng gió gì nữa cơ. Thế này thì ai còn dám động một sợi lông tóc của nàng nữa, nàng đã có thái dương là hoàng thượng trên đỉnh đầu chống đỡ cho rồi.
Lão thái giám yên tĩnh đợi hoàng thượng truyền đạt hết, rồi mới chậm rãi ban truyền ý chỉ của hoàng thượng cho gọi Tống Phi đi vào.
Tống Phi lần đầu đi vào cung, trong lòng đã cố gắng tự trấn tĩnh để trấn áp sự run rẩy đang lan dần. Tự hắn biết, cơ hội chỉ có một, mặc dù không biết cơ hội này từ đâu ra nhưng hắn sẽ phải hết sức cẩn thận.
Tống Phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-dam-tac-nhat-ma-ta-biet/2769637/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.