Dương Tử ở cũng không yên, mà đi thì không biết tìm người nơi nào, hết sức bực bội, nghĩ thầm trong bụng.
"Nhị ca, đợi ta. Tối nay ta nhất định sẽ cứu nhị ca ra. Hy vọng đại ca sớm biết chuyện, đến ứng cứu cùng ta kịp lúc."
Dương Tử cứ nằm trằn trọc, bụng thì vẫn réo. Từ lúc về vẫn chưa ăn gì nhưng trong lòng bây giờ không chứa nổi hạt cơm nào ngoại trừ nghĩ cách cứu người ra.
Cứ thế mà nằm trên giường lăn qua lăn lại suy nghĩ cách thoát ra khỏi phủ rồi đến đại lao.
Lúc này bỗng có một tiếng " Két !" Vang lên từ cửa sổ truyền đến tai Dương Tử.
Dương Tử phản ứng rất nhanh, nhảy khỏi giường cầm kiếm hướng thẳng về người đang đột nhập.
Cái bóng người kia khẽ cười, lấy tay đẩy nhẹ lưỡi kiếm nhích ra khỏi cổ mình, giọng trêu đùa:
"Đệ tính giết cả ta sao?"
Dương Tử nhìn kỹ lại giật mình thu kiếm lại.
"Là đại ca?"
Lăng Tiêu vừa cười vừa nói, ánh mắt khó hiểu.
"Không phải ta còn là ai nữa?"
Dương Tử chau mày mắt đăm đăm nhìn vào gương mặt Lăng Tiêu, đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu xuất hiện mà không đeo mặt nạ, tuy có từng thấy nửa gương mặt kia, nhưng có vẻ cũng đoán là không quá nỗi xấu xí, nhưng nhìn lại bên che mặt nạ thì ra là có một vết sẹo lớn dài.
Lăng Tiêu bị nhìn đến mất tự nhiên, nên quay mặt đi.
"Ta biết vết sẹo khó coi, nhưng đệ cũng đừng có nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-dam-tac-nhat-ma-ta-biet/2769635/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.