Liêu Phàm giả vờ lấy tay lau lau trên trán, như lau mồ hôi, nhưng thực chất hắn rất bình tĩnh đâu có đổ hột mồ hôi nào, hắn gượng cười đáp: 
"Ta cho đệ một mỹ nhân, đệ đáng lẽ phải cám ơn ta chứ?" 
Liêu Nguyệt rút chân về, hất mặt, giọng điệu đanh thép mà nhấn từng chữ. 
"Đa. Tạ. Hoàng. Huynh!" 
Xong rồi Liêu Nguyệt cũng xoay lưng đi đón tân nương. 
Dọc khắp đường đi khá vắng, vì có bao nhiêu người dân điều đổ xô đi xem đoàn đón dâu của Liêu Tuấn và Dương Yến. 
Chẳng ai ưa thích Liêu Nguyệt nên cũng chẳng ai hứng thú xem hắn rước tân nương. 
Phủ Liêu Nguyệt chỉ đón tiếp vài vị khách, còn phủ Liêu Tuấn thì tấp nập rất đông người đến dự. 
Đúng là Liêu Tuấn có sức ảnh hưởng hơn cả Liêu Nguyệt. 
Sau khi đón tân nương về. 
Liêu Nguyệt để tân nương một mình trong phòng rồi lặn tăm đi đâu mất. 
Giờ lành cũng qua, Văn Bích dù rất buồn vì phải gả cho người mình không thích, nhưng lệnh vua không thể chối bỏ, nên dặn lòng phải ráng mà chịu đựng, vậy mà đêm động phòng hắn lại bỏ mặc cô một mình. 
Văn Bích ấm ức đến nỗi khóc cả đêm, sưng phù mắt. 
* * * * * * 
Khách khứa cũng dần về hết. Phủ Liêu Tuấn dần vắng vẻ, trở lại tĩnh lặng. 
Liêu Tuấn gương mặt tươi cười, bước đi về tân phòng. 
Hắn nóng lòng muốn ngắm nhìn vẻ đẹp chim sa cá lặn của phu nhân mình cưới về. Tay hắn đang muốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-dam-tac-nhat-ma-ta-biet/2769608/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.