Trong giây phút sắp cạn sức lực, Liêu Tuấn cố mở miệng, mấp máy môi:
"Ta xin lỗi cô, ta phụ lòng cô."
A Kiều lẳng lặng, không nói một lời, nắm chặt bàn tay lấm lem đầy máu lẫn đất bẩn kia. Hồi lâu, hắn bế xốc Liêu Tuấn lên, định chạy về phía mỏm núi rồi lao xuống.
Nhưng Lưu Tiết nhanh hơn, hắn như được lắp cánh để bay, thoắt cái đã chắn ngay trước mặt A Kiều. A Kiều biết không thoát được, bèn cúi xuống đặt chủ tử ngồi dựa vào thân cây lớn gần đó, nâng kiếm lên, sẵn sàng nghênh chiến.
Một hồi đi qua đánh lại, A Kiều dần đuối sức trước Lưu Tiết, bị Lưu Tiết dồn ra mỏm đá nhỏ bên vách núi. Không còn cách nào khác, A Kiều chấp nhận thả người rơi xuống vách núi.
Liêu Nguyệt nãy giờ ngồi trên một tảng đá mà nhìn hai bên đánh nhau như là đang xem kịch, hắn cứ nhìn bằng cặp mắt vô hồn, mà miệng vẫn không ngừng cười.
Khi Liêu Tuấn thoi thóp hơi thở cuối cùng. Liêu Nguyệt cũng tiến lại gần ghé tai nghe xem hắn muốn trăn trối gì.
Liêu Tuấn dốc hết sức lực nói câu cuối:
"Nếu nàng ta biết ngươi giết bao nhiêu người chỉ vì có được nàng ta, liệu nàng ta có ghét bỏ ngươi không? Haha."
Liêu Tuấn gượng cười khinh bỉ rồi nhổ ngụm máu vào mặt Liêu Nguyệt.
Lưu Tiết cũng nhanh đá hắn ra khỏi Liêu Nguyệt.
Liêu Nguyệt đưa tay lau đi gương mặt dính máu nhếch môi cười.
"Ta về đón tân nương nào."
Liêu Nguyệt quay lại phủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-dam-tac-nhat-ma-ta-biet/2769600/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.