Bà lão mắt đẫm lệ khi nhắc về đứa cháu của mình, Tống Phi thấy vậy liền vỗ về bà lão hỏi thăm.
"Bệnh tình của cháu bà thế nào, có thể để cháu đến xem thử không? Cháu cũng biết chút y thuật."
Bà lão mắt sáng rỡ như gặp được vị cứu tinh, giọng vừa mừng nhưng cũng vừa hơi e ngại mà đáp.
"Ta thật rất biết ơn hai vị nhưng như vậy có phiền hai vị..."
Tống Phi nhanh lắc đầu, không đợi bà lão nói hết câu mà điềm đạm đáp.
"Không phiền gì đâu ạ." Nói rồi, cả hai theo bà lão về nhà.
Liêu Sương nhìn phò mã của mình mà hai con ngươi long lanh tỏ vẻ càng ngày càng yêu thích, trong đầu đã khen thầm,
"Phò mã đúng là vừa tốt bụng vừa tài giỏi cũng rất thông minh."
Trong lòng nàng không ngừng khen người mình đã chọn làm phu quân, dù có là nữ tử đi chăng nữa thì liệu có thể kiếm đâu ra một phò mã tốt như vậy chứ.
Liêu Sương nghĩ vậy mà cười thầm, vừa cảm thấy hạnh phúc vừa cảm thấy mãn nguyện mà bước theo sau Tống Phi và bà lão.
......
Tại quân doanh Nam thành.
Liêu Thanh mặt nghi ngờ, ánh mắt dò xét nhìn Tứ hoàng huynh của mình.
"Huynh nói là sự thật?"
Liêu Phan ánh mắt không hề chớp, giọng nói chắc nịch mà nhìn Liêu Thanh.
"Đệ không tin ta?"
Liêu Thanh lắc đầu, giọng điệu căm phẫn.
"Không ngờ Cửu đệ lại bỉ ổi như vậy."
Rồi nhìn Liêu Phan với cặp mắt đầy tin tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-dam-tac-nhat-ma-ta-biet/2769313/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.