Mùa đông ở biên quan lạnh cắt da cắt thịt, cái rét giống như từng mũi dao nhọn đục khoét vào xương thịt. Tuyết đã bắt đầu rơi nhiều, người ta vẫn thường nói khi tuyết rơi thì ấm sau khi tuyết ngừng rơi mới càng rét. Thế nhưng năm nay cái rét đến cùng với tuyết một cách bất ngờ. 
Lục Trạch Vũ đang cởi áo ngoài để cho y sĩ thay thuốc cho mình. Từng thớ cơ bắp nổi lên, trên người toàn những vết sẹo chằng chịt. 
Y sĩ cẩn thận băng bó lại vết thương, rồi dặn dò, “Tướng quân, vết thương tuy không chạm đến xương nhưng vẫn rất sâu, ngài chú ý đừng cử động mạnh.” 
Lục Trạch Vũ gật đầu, mặc lại áo lót lên người. Trận chiến vừa rồi quân ta giành chiến thắng nhưng thương vong cũng nhiều, chính bản thân Lục Trạch Vũ cũng trúng một mũi tên. 
Đổi lại thì man di đã đầu hàng, Hoàng đế vui mừng nên ban thưởng ba quân. Sáng sớm ngày mai Diệp tướng quân và Lục Trạch Vũ sẽ lên đường về kinh. 
Lục Trạch Vũ lấy một cái túi thơm bên mình, bên trong đựng một cái dây cột tóc. Mọi người đều bàn tán chắc hẳn Lục tướng quân đã có người trong lòng, vì bên người luôn mang theo túi thơm. 
Lục Trạch Vũ cũng không phản bác, chỉ là cái hắn quan trọng chính là vật nằm bên trong. Dây cột tóc màu đỏ nằm gọn trong bàn tay to lớn nhìn có chút lạc lõng, Lục Trạch Vũ nắm chặt lại như muốn giữ chặt chút lưu luyến. 
Vật ở biên quan lạnh giá, còn người thì đang ở chốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-bien-thanh-cun-cung-roi-/3644067/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.