Phàn ma ma cầm hộp thuốc trị thương bước vào phòng thì thấy nương nương nhà mình đã lại cười ha ha chơi đùa cùng Cục Bông. Bà thở dài nói với Diệp Chi.
“Nương nương, người lại đây để nô tì bôi thuốc trên trán cho người.”
Phàn ma ma đau lòng, nào có biết chủ tử chỉ ra ngoài có một lúc thôi mà lại xảy ra việc trời long đất lở đến nhường này. Cũng tại bà, bà cứ giục nương nương đi ra ngoài vận động làm gì. Nếu hôm nay nương nương cứ tiếp tục ở lại trong cung lười biếng như mọi ngày thì đâu có ra nông nỗi này.
Diệp Chi không ngồi xuống ghế để cho Phàn ma ma bôi thuốc. Phàn ma ma lấy một cái khăn sạch nhúng nước nóng rồi bắt đầu lau qua vết thương trên trán để tránh nhiễm trùng rồi mới bắt đầu bôi thuốc.
Phàn ma ma đã cố gắng nhẹ nhàng hết sức nhưng Diệp Chi vẫn cảm thấy chỗ vết thương có chút đau.
“Nương nương cố gắng một chút, nô tì sẽ nhẹ nhàng.”
Diệp Chi gật đầu ôm chặt Cục Bông vào trong lòng, nhắm tịt mắt sợ hãi. Tiêu Cảnh Lẫm dùng hai chân ngắn tũn bá lên vai Diệp Chi vỗ về, gâu gâu hai tiếng như nói là đừng sợ.
Diệp Chi nghĩ cái gì đó rồi bỗng dưng cười rộ lên.
Đậu Nhi đứng bên cạnh nín thở nhìn Phàn ma ma bôi thuốc cho nương nương thấy vậy liền nói.
“Nương nương vừa bị giáng phân vị còn bị cấm túc, lại còn bị thương thì có gì mà buồn cười.”
“Ta mất mặt quá nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-bien-thanh-cun-cung-roi-/3644065/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.