Chương trước
Chương sau
Diệp Chi ngồi trong lòng của Tiêu Cảnh Lẫm thấp thỏm, bao phủ lên cơ thể cô giờ là mũi của gỗ trầm hương. Cô còn thấy ở dưới mông mình đang chạm vào cái vật gì đó cộm lên.

Diệp Chi trong lòng đã chửi chó mắng mèo tên cẩu hoàng đế hoang dâm. Còn đang là ban ngày ban mặt mà lại nghĩ đến việc không đứng đắn, lại còn ở ngay chỗ bàn chính sự.

“Hoàng thượng…”

Diệp Chi đáng thương hề hề gọi một câu.

Cẩu hoàng đế chó má, nhà mi muốn hại chết ta sao. Phi tần nào muốn cùng ngươi mây mưa ở chỗ này thì cứ việc muốn, còn bà đây không muốn.

Đôi mắt đen của Tiêu Cảnh Lẫm tối sầm xuống, rõ ràng là chỉ muốn ôm cô trêu chọc nhưng không hiểu sao bây giờ lại có chút khó nhịn. Tiêu Cảnh Lẫm cũng không muốn ủy khuất bản thân, nhìn đôi môi hồng hào trước mặt liền đưa tay nắm chặt cằm cúi đầu hôn xuống.

Trong điện vang lên tiếng môi lưỡi quấn quýt làm người ta đỏ mặt tía tai. Tiêu Cảnh Lẫm sung sướng trong lòng, vẫn là cảm giác tự mình ôm nàng thì vẫn tốt hơn.

Nhìn gương mặt xinh đẹp đang nhắm chặt mắt thuận theo ý hắn, Tiêu Cảnh Lẫm càng hung hăng càn quét mật ngọt trong đôi môi đỏ mọng. Đến lúc thấy cô gái trong lòng có chút thở không nổi thì hắn mới luyến tiếc buông ra.

Chỉ là như chưa thỏa mãn, Tiêu Cảnh Lẫm cúi xuống hôn liên tục trên môi nàng. Diệp Chi dựa vào vai Tiêu Cảnh Lẫm thở dốc, cô sờ lên bờ môi bị hôn đến mức tê dại.

Đúng là cẩu hoàng đế! Hôn thì cứ hôn đi, tại sao còn liếm. Là người chứ có phải là chó đâu mà lại có cái tính xấu đấy.

“Hoàng thượng, thần thiếp nên lui về trước.”

Cô trước hết phải tìm cách tránh thoát khỏi tên vua khùng này mới được, ở lại đây thì không biết còn xảy ra chuyện gì.

Tiêu Cảnh Lẫm bóp bóp bàn tay mềm mại của nàng, bình thường Diệp Chi cũng rất thích sờ nắn đệm thịt của Cục Bông. Những gì Diệp Chi đã làm hắn nhất định phải đòi lại đủ trên người nàng.

Còn phải tính cả lãi.

Tiêu Cảnh Lẫm khàn giọng trả lời nàng: “Không vội.”

“Ái phi là con gái Diệp tướng quân, nàng xem giúp trẫm xem bản vẽ cung nỏ này còn chỗ nào chưa ổn.”



Diệp Chi khẽ hờn dỗi đập vào vai Tiêu Cảnh Lẫm.

“Hoàng thượng, thần thiếp làm sao biết được những vấn đề này được.”

Bình thường nhà ngươi đã khiêng dè cha ta, bây giờ lại còn muốn ta xem bản vẽ vũ khí. Muốn gài ta để thử lòng hay gì.

Còn không thì muốn gài cho ta tội hậu cung can chính rồi tiện thể trách tội cha ta không biết dạy con có đúng không.

Tiêu Cảnh Lẫm biết ngay là cô đang mắng mình trong lòng, hắn ung dung lên tiếng.

“Trời sắp vào đông, năm nay có dự báo là có bão tuyết, không khí sẽ lạnh hơn mọi năm rất nhiều. Man di ở biên cương chắc chắn sẽ rục rịch muốn tấn công, Diệp tướng quân ắt hẳn sẽ vất vả.”

Nghe thấy nhắc đến việc của cha mình, Diệp Chi bất giác nín thở. Cẩu hoàng đế nói không sai, nếu điều kiện thời tiết như thế này thì trong vòng một tháng nữa man di nhất định sẽ tìm cách đột nhập vào lãnh thổ quốc gia để cướp bóc.

“Trẫm đang định sẽ cải tiến vũ khí có tính sát thương cao hơn để đưa vào sử dụng ngay.” Tiêu Cảnh Lẫm thở dài tiếc rẻ, “Nhưng tiếc là thế này thì không kịp rồi.”

Diệp Chi nóng vội, không thể cứ như thế mà bỏ qua được.

“Nếu hoàng thượng không chê thần thiếp ngu dốt thì thần thiếp sẽ xem thử.”

Tiêu Cảnh Lẫm tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.

“Ái phi thông minh hơn người, làm sao có thể ngu dốt được. Nàng xem đi.”

Diệp Chi nghẹn một hơi trong bụng, cô cứ có cảm giác tên cẩu hoàng đế này biết toàn bộ về con người cô. Cô cố gạt cảm giác kì lạ sang một bên tập trung nhìn vào bản vẽ trước mặt.

Nếu chuyện này làm tốt không chừng cha cô có thể về nhà đón năm mới. Đến lúc đó nhân lúc Tiêu Cảnh Lẫm đang vui mừng thì cô có thể xin hắn cho cô được gặp cha một lần.

Từ ngày Diệp Chi vào cung cũng chỉ gặp được cha mẹ vài lần ở yến tiệc trong cung. Cô thực tình rất nhớ người nhà.



Diệp Chi ngẫm nghĩ một lát rồi nói với Tiêu Cảnh Lẫm.

“Hoàng thượng, thiếp được nghe cha kể lại rằng cung nỏ của man di uy lực khá mạnh. Bọn chúng quen lối sống du mục, phần lớn quân lính đều giỏi cưỡi ngựa bắn tên. Tốc độ của ngựa bọn chúng cũng nhanh, việc quân ta bắn trúng rất khó khăn.”

Tiêu Cảnh Lẫm gật đầu: “Đúng vậy.”

“Đây cũng là điểm mà chúng ta khó lòng khắc chế được. Thiết kỵ Diệp gia tuy rằng là thiên địch của bọn chúng nhưng đến giờ vẫn còn đang ở thế giằng co.”

“Vậy dùng độc thì sao? Bôi độc lên trên mũi tên để tăng tính sát thương, hơn nữa thiếp thấy cung tên bình thường tầm bắn cũng ngắn, cũng nặng nề. Hoàng thượng thử xem thế này có được không?’’

Diệp Chi lấy một tờ giấy trắng vẽ sơ qua bản thiết kế rồi thêm một vài chi tiết nhỏ. Tiêu Cảnh Lẫm mắt sáng rực, nữ nhân này quả thật là một kỳ tài.

Tiêu Cảnh Lẫm cười sang sảng, liên tục khen ngợi: “Tốt lắm, tốt lắm.”

“Là hoàng thượng dạy tốt, thần thiếp cũng chỉ biết một hai.”

Nếu là nam nhân thì nhất định sẽ trở thành một vị tướng tài. Tiếc là nàng lại sinh ở Diệp gia, nếu không hắn sẽ trọng dụng nàng lên hàng tướng quân.

Tiêu Cảnh Lẫm nghĩ vậy nhưng thân thể theo bản năng lại bất giác ôm chặt nàng. Nhưng Diệp Chi đã là phụ nữ, nếu có thể sinh một đứa con trai thì ắt hẳn cũng là nam nhi đỉnh thiên lập địa.

Từ trước đến giờ Tiêu Cảnh Lẫm chưa bao giờ có ý định để Diệp Chi sinh con. Hắn nghĩ nếu Diệp Chi sinh được hoàng tử thì Diệp tướng quân sẽ không chịu buông binh quyền trong tay.

Tiêu Cảnh Lẫm nghĩ về bé con có là phiên bản thu nhỏ của Diệp Chi, trong lòng không tự chủ được mà mềm mại.

“Đợi vũ khí này thành công, quân ta có thể đại thắng man di, trẫm sẽ trọng thưởng cho nàng.”

“...”

“Tạ hoàng thượng.”

Không cần thưởng đâu, chỉ cần nhà ngươi tránh xa ta ra đừng phát bệnh như hôm nay là được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.