"Bẩm nương nương, tần thiếp quả thật không biết trong túi thơm lại chứa những thứ này. Nếu tần thiếp biết, dù có thêm một trăm lá gan tần thiếp cũng không dám mang nó đến Minh Nguyệt cung." 
Trương Tần vừa đến nơi đã thấy Bệ hạ và Hoàng hậu đều có mặt, đầu gối bà ta mềm nhũn, đến khi ngự y kết luận trong túi thơm có độc, bà ta sợ hãi quỳ rạp xuống, trong đầu đều là câu hỏi ai đang hãm hại mình? Liệu bà ta có giữ được cái mạng này hay không? 
Ông trời ơi, ông mau mau cho một trận tuyết xuống để chứng minh bổn cung trong sạch đi mà. 
Tiếc là ông trời cũng không muốn đếm xỉa đến bà ta, không những không có tuyết mà ngay cả một cơn gió cũng không. 
"Túy... túy hoa gì, tần thiếp còn chưa nhìn thấy nó bao giờ thì làm sao biết nó có độc hay không." Trương Tần khóc lóc đến đáng thương, "Xin Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương minh giám, tần thiếp không có ý đồ đầu độc Hoàng hậu nương nương." 
"Được rồi." Long Phong đế nghe bà ta khóc mà đau cả đầu, "Hoàng hậu chưa lên tiếng mà ngươi gấp cái gì?" 
"Tần thiếp không dám, tần thiếp oan uổng quá." Trương Tần nhỏ giọng nức nở, nhưng không còn dám kêu gào như vừa nãy. 
"Tiểu Trư, nàng đã thấy chưa?" Thần Vương khẽ thì thầm bên tai Cửu Châu, "Đây chính là một trong ba chiêu yêu thích của hậu phi và triều thần, chiêu khóc lóc ỉ ôi." 
"Hai chiêu còn lại là gì?" 
"Đó là chiêu gào thét và đòi chết. Thỉnh thoảng vì muốn đạt được mục đích, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thanh-co-bao-chau/359453/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.