Gió mai man mác hương lành,
Đông hừng nắng hảnh, điểm vàng mắt trông.
Mạng che kế sát bềnh bồng,
Dung nhan tựa mộng, vạn nẻo vời xa.
Tiểu viện trong thành lần đầu gặp gỡ, vô duyên vô cớ hắn bắt cô đi, sau lại kỳ quặc mặc cô dắt mũi, cuối cùng an phận đảm nhận bảo tiêu. Mấy tháng chung đụng, đến người xưa chốn cũ hắn cũng chẳng buồn tìm, cứ như ngay từ khắc đầu, hắn được định sẵn phải ở bên cô.
Vốn tưởng, hắn lạnh lùng vô cảm tựa ngọc điêu, trong ngoài thẳng đuột, thật thà dễ tin nên cô mới cảnh giác lơi là, nới lỏng phòng bị, nhưng đêm nay, thật giả khó phân, thắc mắc nan giải lộn ngộn trong đầu ép cô chẳng đừng được việc truy vấn.
Giấu giếm cô, có thể. Lợi dụng cô, chớ nên.
Cứ nghĩ, kẻ luôn giam mình trong một thước ba thốn kia sẽ chẳng giải đáp ngờ vực trong lòng. Đâu dè, hắn lại ngẩng đầu, đăm đăm nhìn cô rồi đáp:
“Ta là…”
“Ngụy đại nhân!”
Đáp án mong chờ liền hụt theo tiếng gọi, cận vệ hoàng đế tất tưởi chạy tới, quýnh quáng vời cô đi.
“Bệ hạ đang triệu đại nhân.”
Tri Vi bất lực thở dài, vừa đi vừa ngoái lại dặn: “Lát nhớ nói hết không thì chết người đấy!”
Kẻ đó gật đầu ra chiều đã hiểu.
Dưới tịnh trai, Thiên Thịnh đế ngẩng đầu ngắm lầu cũ gác xưa. Dù thị vệ đã thu dọn thi thể, hoàng đế vẫn bần thần lặng trông hành lang đổ nát, tựa như muốn qua vệt máu dính khô mường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-quyen/1901506/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.