Ngự thị được xếp vào hàng phi tần, được viết tên trong cung tịch, nhưng thuộc hạng không phẩm cấp. Nói thẳng ra thì thân phận của Lâu Nguyệt Dao cũng chẳng cao hơn ai.
Công chúa Vĩnh Xuân vẫn đối đãi với Lâu ngự thị như trưởng bối của mình, Lâu Nguyệt Dao tấm tắc khen cô bé trong lòng.
Kể ra thì ở kiếp trước, nàng và công chúa Vĩnh Xuân có mối duyên sâu nặng. Nàng được tấn phong Vinh phi nhị phẩm âu cũng nhờ ơn công chúa. Dù khi ấy, nàng chẳng thật lòng thật dạ.
Chào hỏi xong xuôi, công chúa Vĩnh Xuân lại bật khóc. Cô bé vừa khóc vừa nấc. Dòng lệ chảy từ đôi mắt hạnh to tròn, đỏ ké xuống chiếc mũi đỏ ửng rồi lặn mất tăm dưới chiếc cằm đầy đặn, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu không gì sánh bằng.
Mặc nhũ mẫu, thị nữ dỗ dành, an ủi, Vĩnh Xuân vẫn cứ sụt sùi nước mắt. Bọn cung tỳ áo xanh đứng giữa trời đông lạnh giá, mũi miệng thở ra từng làn khói hơi cũng nóng ruột song không ai dám vọng động.
Thời tiết khắc nghiệt, Vĩnh Xuân mắc bệnh tim. Nếu tâm tình cô bé cứ xúc động mãi, ngộ nhỡ lại tái phát bệnh tình thì chính Lâu Nguyệt Dao cũng khó tránh khỏi liên can vì nàng có mặt mà không dỗ dành được công chúa. Thế chẳng phải còn chưa thị tẩm mà nàng đã bị hoàng đế chán ghét rồi ư? Chẳng lẽ nàng lại cam chịu thất bại ngay từ khi mới chớm bước lên con đường tranh đoạt ngôi hậu hay sao?
Lâu Nguyệt Dao nghĩ tới đó, bèn ướm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-quy-phi/3724812/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.