“Chán quá mẹ ơi, làm gì cho hết chán đây… hey ya, I’m fine!”
Hải Đường than thở chán nản, gục đầu trên bàn vò đầu tóc rối. Còn Đằng Vân cũng không hơn là mấy cứ ngồi chống cầm than ngắn thở dài. Bầu không khí trong nhà lao ảm đạm yên ắng kinh khủng.
“Ở đây chắc chết mất thôi, có ngày mọc rễ ở đây mất thôi! Tên hoàng đế đáng ghét kia, ta mà ra được khỏi đây thì ngươi coi chùng tay ta!”
Hải Đường đứng phắt dậy hét toáng lên âm vang cả nhà lao, gây sự chú ý của bọn quân lính canh gác bên ngoài. Đằng Vân vội nắm lấy tay kéo phắt nàng ngồi phịch xuống càu nhàu:
“Này Hải Đường, cô im lặng đi nói nhỏ nhỏ thôi!”
“Minh phải tìm cách ra khỏi đây thôi Đằng Vân à!...”
Hải Đường thở dài nói, nắm lấy bó rơm tạo hình thành con người nộm hình nhân không mắt mũi gì, chỉ biết gượng cười chán đời.
“Này… Hải Đường, ta có ý này!” Đằng Vân nói nhỏ, vãy tay gọi Hải Đường gần sát lại chỉ về hướng tên lính đang đứng trước nhà lao của hai người tiếp lời: “ Hải Đường, cô có thấy chùm chìa khóa mà hắn đeo không? Chúng ta lấy được nó, nhân cơ hội đêm nay bọn chúng ngủ mình trốn!”
“Ý kiến hay! Good… good! Để tôi nghĩ cách… À, cô lại gần đây nói nghe này…”
Hải Đường thủ thỉ mưu kế mà nàng mới vừa nghĩ ra cho Đằng Vân nghe.
…
“Hải Đường, cô có sao không vậy? Tỉnh lại đi…”
Đằng Vân vờ hoảng hốt kêu lên trong hoảng sợ, lay lay người Hải Đường. Nàng nháy mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-quy-phi-ky-duyen-truyen/140735/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.