- Ái khanh đã nghĩ kĩ?
Hoàng Phủ Vân Long lạnh lùng nhìn Tề Hiên cùng các vị đại thần đang cung kính đứng trước bàn, giọng nói cũng không mang theo chút nhiệt độ nào.
- Bẩm Hoàng thượng, thần đã nghĩ kĩ! Thần biết bản thân có tội, nhưng vì đại cục mong hoàng thượng giao Lâm Hạo Thiên cho thần xử lý, thần sẽ để Tề Kiệt vào cung thay thế đứa nghiệt tôn kia! Không để nó gây tai họa cho Vĩnh Thiên được!
- Gây họa? Lâm Hạo Thiên đã gây họa gì?
- Hoàng thượng! Nó đã gây náo loạn hậu cung, đùa bỡn tần quân, lại khiến Hoàng thượng bỏ bê chính sự, thần không thể để nó tiếp tục làm hại Vĩnh Thiên! Mong Hoàng thượng giao nó cho thần xử lý!
- Nếu trẫm nói không thì sao?
- Hoàng thượng! Người không thể mê muội như vậy! Không nên vì một kẻ không nên sinh ra trên đời mà phá hủy giang sơn đại nghiệp! Đại Hồng và Tuyết Hải nghe tin Hoàng thượng bị nó mê hoặc đã bắt đầu rục rịch, người phải tỉnh táo lại, dù chúng ta đã thắng Minh quốc cùng Ngộ quốc nhưng chúng ta không thể đối đầu hai cường quốc kia a! Hoàng thượng…
Bốp! Rầm!
Chiếc bàn làm từ đàn hương trăm năm cứ như thế hi sinh oanh liệt dướt cú vỗ của Hoàng Phủ Vân Thiên, Tề Hiên cùng các đại thần sợ đến nỗi quỳ rạp xuống.
- Hoàng thượng bớt giận!
- Câm miệng hết cho trẫm! Các ngươi tưởng rằng Vân Thiên – trẫm vô duyên vô cơ thắng được Minh quốc cùng Ngộ quốc sao? Các ngươi nghĩ nạn hồng thủy mấy trăm năm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-quan/1401038/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.