Edit: Diệp.
May mắn được Bùi Dụ cứu giúp, ta còn đầy đủ nguyên vẹn đi ra khỏi phòng Bùi nhị, có lòng muốn hỏi một chút lời chàng ấy nói lúc trước có ý gì, nhưng nhìn người bên cạnh rũ mi mắt xuống thì lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Hai người yên lặng không nói gì, người hầu đi qua xung quanh cũng không dám nhìn nhiều, thật lâu sau mới nghe thấy Bùi Dụ mở miệng, nhẹ giọng nói câu thật xin lỗi, "Nhị tỷ mang ngài đến, dọa ngài sợ rồi nhỉ?"
Chàng nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt mềm mại, nhưng mà khóe mắt phiếm hồng lại vô cùng yếu ớt.
Ta lắc đầu, "Vẫn tốt, thật ra cũng không sợ hãi lắm. Huống chi cũng là do nàng ấy quan tâm chàng." Cũng chỉ có tỷ tỷ ruột mới có thể làm ra loại chuyện này, ta có thể hiểu được, còn có chút hâm mộ.
Chần chờ một lát, vẫn nghĩ đến mấy lời lúc trước, ta cẩn thận hỏi một câu: "Cái đó, vì sao chàng muốn gả cho ta? Lúc trước chàng nói......"
Bước chân Bùi Dụ dừng lại giương mắt nhìn ta, xinh đẹp như một búp bê sứ.
"Bùi nhị tiểu thư nói không sai, ta không có suy nghĩ tiến thủ, không có chí lớn, đời này cũng chỉ có như vậy. Chàng gả cho ta là tương đương với tự hủy tiền đồ của mình." Ta không thông minh giống như những nữ chủ xuyên qua khác, không kiên cường không dũng cảm, là người thường vô cùng bình thường, là cái loại ném vào trong đám người cũng không tìm thấy ấy.
"Lời vừa rồi chàng nói là kế sách tạm thời hay là sự thật? Hoặc là chàng nhận nhầm người? Thật ra người chàng thích chính là Tam hoàng tỷ của ta? Dáng dấp hai chúng ta có chút giống......" Không nói được nữa, nói nữa có thể sẽ khiến Bùi Dụ khóc ngay tại chỗ mất. "Ấy ấy, chàng đừng khóc mà."
Bùi Dụ hít mũi một cái, nghiêng đầu, "Ta không khóc."
Quên đi, không khóc không khóc, chàng xinh đẹp thì do chàng định đoạt.
"Vậy rốt cuộc tại sao chàng phải gả cho ta? Hai chúng ta không phải Nữ Hoàng ban hôn cho sao?"
"...... Là tứ hôn, cũng là do ta cầu được." Bùi Dụ lau lau đôi mắt, lỗ tai có chút hồng, "Ba năm trước là tết Nguyên Tiêu, ta trộm xuất phủ đi ngắm đèn, trên đường bị người khác quấy rầy, là nàng đi lên giải vây thay ta."
Nghe thấy như vậy chắc hẳn mọi người đều tưởng rằng là chuyện xưa anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó mỹ nhân lấy thân báo đáp, đáng tiếc Bùi Dụ là mỹ nhân, ta lại không phải anh hùng.
"Nàng tiến lên lý luận với người kia, bị nàng ta đẩy một cái, là ta nâng nàng dậy. Sau khi người hầu đuổi người kia đi, nàng nói ánh trăng thật là đẹp mắt."
Ta có chút xấu hổ, "Chàng đừng nói nữa."
Việc này đương nhiên ta nhớ kỹ.
Khi đó ta vừa mới xuyên qua không bao lâu, nghe thấy bên ngoài náo nhiệt liền chạy ra ngoài bạch phiêu (*),trông thấy có người mượn rượu đùa giỡn mỹ nhân, máu nóng xông lên liền vọt qua đó, muốn đánh một trận với người ta biểu đạt tâm tình buồn bực vì không thể về nhà, kết quả vừa tiến lên trước đã bị người ta đẩy một cái, ngã chổng vó đau cả cái mông, đối phương còn cười nhạo ta là quả bí lùn.
(*) Bạch phiêu [白嫖 BP]: là từ hay dùng trong giới fan idol, ý chỉ fan hâm mộ ngoài miệng không có bất cứ hành động hay ủng hộ vật chất nào, tôi chỉ nhìn anh qua màn hình và không muốn chi ra bất cứ thứ gì cả nhưng khi thần tượng được khen ngợi hoặc tôn vinh sẽ nhảy ra cọ nhiệt. Trong game BP chỉ người chơi không tốn tiền để có được vật phẩm hiếm. Ở đây là chơi xong không trả tiền.
Cuối cùng là Bùi Dụ nâng ta dậy, người hầu của Bùi phủ tìm đến đuổi người kia đi.
Lúc đó ta cũng tức đến muốn khóc, nhưng nhìn thấy nhiều người trên đường như vậy chỉ có thể nén lại, vì giảm bớt xấu hổ liền nói đêm nay ánh trăng thật đẹp, kết quả ngẩng đầu nhìn lên. Mẹ nó, hôm nay căn bản không có mặt trăng. (Eo ui quê xĩu =))))
"Ta cảm thấy nàng rất thú vị, không giống nữ tử khác chút nào. Về sau gặp mặt vài lần nữa, bất tri bất giác liền......"
Thật ra cũng không phải như thế, Bùi Dụ thân là nam nhi của một thế gia vọng tộc, làm sao có thể ngẫu nhiên gặp mặt với Cửu Hoàng nữ được? Là chàng luôn có thể nghe mấy vị tỷ tỷ và người hầu bên cạnh nhắc tới.
Hôm nay Tam tỷ trở về nói Cửu điện hạ ngự tiền thất nghi (*),nguyên nhân là nàng ấy nhắm mắt lại vừa ngủ vừa đi đường, không cẩn thận bị trượt bậc thang ngã vào bên chân Nữ Hoàng, bị Nữ Hoàng phạt nửa năm bổng lộc. Sau khi triều thần trong triều thảo luận, các đại thần trước mặt nàng đều không thể chịu nổi nữa, hạ triều xong liền lấy hạt dưa vàng (**) từ túi tiền đeo trên người đưa cho Cửu điện hạ;
(*) Ngự tiền thất nghi [御前失仪 - yùqiánshiyí]: Tạm dịch là thất lễ với vua.
(**) Hạt dưa vàng [金瓜子- jīnguāzǐ] Hạt dưa vàng là một danh hiệu cổ đại để chỉ vàng vỡ, giống như hạt dưa vàng, ban đầu nó được lưu truyền trong nhân dân như một loại tiền tệ, trong lịch sử cổ đại Trung Quốc, "hạt dưa vàng" là phần thưởng từ hoàng đế. Ảnh:
Không đầy một lát lại ngẫu nhiên nghe thấy hạ nhân đi mua đồ bí mật thảo luận, nói Cửu Hoàng nữ ở trên phố lấy hạt dưa vàng mua cải trắng, còn xắn tay áo mặc cả với người ta, cùng chủ quầy hàng nói đến mặt đỏ tai hồng, cuối cùng người ta rẻ cho nàng năm văn tiền, người hầu đi theo phía sau nàng ban đầu còn che mặt lại, về sau bị Cửu Hoàng nữ gọi từ trong đám người ra đi dọn cải trắng, thật sự không thể làm gì, mặt xám như tro tàn;
Chờ một lát sau, Tứ tỷ bắt tay chỉ huy mang theo một đám hạ nhân dọn đồ vào nhà, nghe nói là núi hòn non bộ ở phủ Cửu Hoàng nữ, Cửu Hoàng nữ cũng bán rẻ cho, còn giảm 30% rồi tặng kèm một khối mái ngói;
Chạng vạng tối Ngũ tỷ hùng hùng hổ hổ trở về ăn cơm, lúc nói chuyện phiếm với chàng thì nói thấy Cửu Hoàng nữ lén lút đi bán tập thoại bản (*),là chính nàng ấy viết, chưởng quầy nói chuyện xưa không có ý nghĩa chữ quá khó nhìn, không nhận.
(*) Thoại bản [话本-huàběn]: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
Bùi Dụ nâng má nghe đến hứng thú dạt dào, không nhịn được cười ra tiếng.
Còn có một lần Bùi gia mở kho phát cháo, chàng mang mũ có rèm đi cùng mấy vị tỷ tỷ, ở trong đám người trông thấy một vị cô nương trẻ tuổi, hai mắt sáng ngời, hết nhìn đông đến nhìn tây bộ dáng rất là đáng yêu, trong chốc lát liền trùng hợp với khuôn mặt của người nọ ở tết hoa đăng Nguyên Tiêu, đồng thời nghe thấy tỷ tỷ bên cạnh kinh ngạc lên tiếng,
"Cửu Hoàng nữ sao lại ở chỗ này?"
Nàng ấy mất tự nhiên cười hai tiếng, "Còn sao nữa, đến húp cháo mà."
"Ba vị này, chính là người hầu của điện hạ?"
"Ha, ha. Nhà ta không có gạo mà." Thì ra còn là dìu già dắt trẻ đến ăn chực.
Đó là lần đầu tiên Bùi Dụ nhìn thấy vẻ mặt không thể phản bác được trên mặt đại tỷ, vội vàng cắn môi ngừng cười, tự mình tiến lên, múc cho nàng một chén cháo đầy.
Cửu Hoàng nữ hoan hô một tiếng, bưng bát đi còn vừa ăn vừa đi, bên cạnh còn có ba người hầu ngồi xổm chôn mặt không dám ngẩng đầu.
Đương nhiên những thứ này chàng cũng không nói ra, để tránh đả kích lòng tự trọng của thê chủ.
( ta: Lẽ nào thích là cứ thích nhìn ta mất mặt hởơơơơơơ?)
......
Ta không biết vì sao bỗng nhiên Bùi Dụ lại ý cười đầy mắt nhìn ta, nhưng cuối cùng cũng hiểu được tứ hôn từ đâu tới.
Mặc dù không biết vì sao Bùi Dụ nói thích ta, thế nhưng là,
"Cái đó, lời lúc trước ta nói đều là giận dỗi thôi. Nếu như nhất định phải kết hôn...... không thể không thành thân, ta cảm thấy chàng cũng khá tốt." Ta đưa ngọc bội vẫn luôn nhét ở trong ngực cho chàng ấy, đôi mắt nhìn chằm chằm mũi giày của mình, "Không phải thứ gì đáng tiền, thấy đẹp mặt liền muốn đưa cho chàng."
Bùi Dụ sửng sốt hồi lâu không có động tĩnh, ta lén lút liếc mắt nhìn chàng ấy một cái, thấy chàng ấy cứ nhìn ta không ngừng, chậm nửa nhịp mới nhận lấy ngọc bội rồi nắm chặt trong tay, "...... Ta rất thích."
Không chỉ có lỗ tai, mặt và cổ cũng đỏ.
Dáng vẻ mỹ nhân ngượng ngùng quá đẹp, ta đáng xấu hổ thế mà còn nhìn đến ngây người. Nuốt nước miếng đang muốn chảy xuống một chút, móng vuốt ngo ngoe rục rịch nắm lấy tay Bùi Dụ. Hê hê hê sờ thật tốt! ( */\*)
"Chàng gả cho ta, nhất định ta sẽ đối tốt với chàng!"
Bùi Dụ không ức chế được khóe miệng điên cuồng cong lên, cũng nắm chặt tay của ta, "Vâng! Cả đời này ta cũng thích điện hạ nhất!"
=====
Edit full: 02/09/2021.
Duma edit mà cũng quắn quéo quá:v