—Thanh Hải là một vùng đất có diện tích rộng lớn, chưa từng đặt chân đến thì sẽ không bao giờ tưởng tượng được ẩn dưới vẻ ngoài rừng thiêng nước độc kia lại chính là một thiên đường lộng lẫy như vậy—
Gió thổi về phía đông, cách nơi này hai trăm tám mươi dặm chính là Thùy Vi Quan sừng sững cao ngất, được bao quanh bởi dãy núi trùng điệp.
Gia Cát Nguyệt thúc ngựa đi đầu, theo sau là hơn trăm chiến mã, thống lĩnh thân vệ Quách Hoài dẫn hai mươi binh sĩ đi sau cùng, hai đầu hộ tống mười mấy cỗ xe ngựa bọc vải xanh ở giữa. Gió thổi qua mang theo mùi đất mới, lại một năm trôi qua, xuân về hoa nở, Thanh Hải hiện tại ngập trong muôn hoa khoe sắc.
Đoàn người cuối cùng cũng đến được cửa khẩu, binh sĩ canh gác đã nhận được tin từ trước, nhìn thấy Gia Cát Nguyệt thì lập tức cung kính hành lễ rồi mở cửa.
Gia Cát Nguyệt quay sang một cỗ xe ngựa, lẳng lặng nói: “Tam thúc, thứ cho ta không thể tiếp tục đưa tiễn.”
Màn cửa của cỗ xe được vén lên, để lộ một khuôn mặt già nua nhưng vẫn còn nhìn ra vẻ tuấn tú khi trẻ. Có điều chủ nhân của khuôn mặt này lại đang chau mày buồn bã, trong mắt đầy vẻ ảo não. Ông ngẩng đầu lên, cố cầu khẩn một lần cuối: “Tứ Nhi, là do Tam thúc hồ đồ, có thể tha thứ cho Tam thúc lần này không?”
Gia Cát Nguyệt im lặng không lên tiếng, chỉ lãnh đạm nhìn ông, ánh mắt bình thản nhưng lại rét buốt như mặt hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-so-dac-cong-so-11/3106354/quyen-5-chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.