Trời sập xuống cũng không thể buông tay, bởi vì được che chở dưới bờ vai này là người hắn yêu —
Gió lạnh tạt rát mặt, trên lưng thám báo trẻ tuổi cắm tận mười mũi tên nhọn nhưng vẫn không ngã xuống, dùng trường thương cột chặt vào mình ngựa, mũi thương nhọn cắm thẳng vào ngực, giữ cho thân thể chết rồi cũng không ngã. Phần giáp trước ngực bị xé toạc, phần áo trắng lộ ra mấy chữ thật to viết bằng máu: Ba mươi dặm phía đông nam, một vạn khinh kỵ binh.
Gia Cát Nguyệt lặng lẽ nhìn cậu chiến sĩ trẻ tuổi, cúi đầu hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Ngươi cực khổ rồi.”
Chợt *thịch* một tiếng, đầu thương không chống nổi sức nặng đã đâm xuyên qua ngực cậu thám báo, máu tươi túa ra, thân mình cậu thám báo trượt khỏi lưng ngựa. Chiến mã buồn bã hí lên, cúi đầu liếm mặt chủ nhân.
“Vương!” Thống lĩnh thân vệ chạy đến, tay giữ chặt một ông lão gầy gò, kêu to: “Tìm được rồi!”
Ông lão này đã hơn sáu mươi tuổi, ở thời này có thể sống đến sáu mươi đã coi như là rất thọ. Người ông lão rất gầy nhưng tinh thần vẫn hết sức minh mẫn, có điều dáng vẻ thoạt nhìn hết sức chật vật.
Gia Cát Nguyệt nhìn ông lão từ trên xuống dưới một lượt, từ tốn gật đầu, “Khí sắc tiên sinh nhìn vẫn còn rất tốt, xem ra đủ để chịu được đường xa cực khổ.”
“Ngươi… Thanh Hải là đất man di mọi rợ, ăn sống uống tươi, lão phu là người đọc sách, sao có thể…”
Gia Cát Nguyệt dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-so-dac-cong-so-11/3106352/quyen-5-chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.