Sau giữa trưa, tuyết bắt đầu rơi, gió Bắc cuốn bông tuyết phất vào mặt, rát buốt như bị dao cứa.
Từ trong gió tuyết xuất hiện bóng dáng trùng điệp của thiên quân vạn mã, lưỡi đao thương lóe lên loang loáng trong khoảng không u ám. Chiến mã điên cuồng tung vó với tốc độ kinh người, chạy suốt chín tiếng đồng hồ, dẫu cho cả người được trùm trong áo lông thì mặt Sở Kiều đã sớm bị gió tạt thành trắng bệch như giấy, tay chân tất cả binh sĩ cũng bị đông cứng, hai mắt đều đỏ rát. Đội ngũ bảy ngàn người lầm lũi đi giữa đồng tuyết mênh mông nhìn như chú ốc sên không vỏ bọc, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chim mồi ăn mất.
Một thám báo tuổi không quá mười tám cấp tốc thúc ngựa trở về, nhanh chóng chạy đến trước mặt Sở Kiều, chỉ tay về hướng núi Hạ Lan ở phía Đông, hai môi run rẩy vì lạnh, nói không ra lời.
“Quân Hạ đã đến gần rồi sao?”
Thám báo không nói gì, chỉ im lặng gật đầu xác nhận, cổ hắn đã cứng ngắc vì lạnh nên động tác gượng gạo như một con rối.
“Còn bao xa? Năm mươi dặm?”
Thấy thám báo không gật đầu, Sở Kiều tiếp tục hỏi: “Ba mươi dặm?”
Vẫn không có tiếng trả lời, lòng thiếu nữ thoáng chùng xuống, trong giọng nói có thêm vài phần mỏi mệt, nàng trầm giọng hỏi: “Hai mươi dặm?”
Thám báo yên lặng gật đầu, Sở Kiều lột mũ trùm đầu xuống, ngồi trên lưng ngựa nhưng lại khom lưng thật thấp cúi chào hắn, “Ngươi cực khổ rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-so-dac-cong-so-11/3106227/quyen-4-chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.