Sở Kiều bị đánh thức bởi một mùi hương làm say lòng người.
Bầu trời thưa thớt sao, vầng trăng treo trên cao tỏa ánh sáng dìu dịu như nước, xuyên qua cửa sổ đổ bóng lên giường như vô số cánh hoa lê trắng muốt. Người Sở Kiều mặc một bộ trung y mềm mại trắng tinh như trân châu, mái tóc đen xõa tán loạn trên gối, nàng khẽ nhíu mày rồi chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy ngoài cửa sổ tràn ngập ánh sáng bàng bạc, ánh trăng phản chiếu mặt ao càng thêm phiêu dật xuất trần.
Ban ngày ngủ nhiều nên ban đêm khó ngủ, Sở Kiều khẽ khàng ngồi dậy để không kinh động đến cung nữ bên ngoài, sau đó đi tới cạnh cửa sổ nhẹ nhàng nhấc cửa lên.
Chậu hải đường đỏ thẫm trên bệ cửa sổ đang nở bung, cánh hoa chồng lên nhau như dệt lụa, chập chờn trong khoảng không vắng lặng lả lướt gió đêm. Thiếu nữ duỗi ngón tay khẽ đụng thì một cánh hoa liền lìa cành rơi vào trong ống tay áo rộng thùng thình của nàng.
Trên mặt hồ cách đó không xa thấp thoáng bóng thuyền của cung nhân dạo hồ, tiếng tiêu lượn lờ trong gió khiến không gian trở nên u lãnh như sơn cốc trên núi cao, êm ả như ru ngủ.
Trong thoáng chốc, cảm giác mệt nhọc bồi đắp suốt tám năm như không cánh mà bay, Sở Kiều đứng cạnh cửa sổ, thấy bản thân như một đứa trẻ đi lạc vào tiên giới mà không biết lối về.
Không muốn kinh động đến cung nữ bên ngoài, Sở Kiều nhẹ nhàng nhấc váy, xỏ đôi giày đế mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-so-dac-cong-so-11/3106183/quyen-3-chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.