Vầng trăng cong cong tỏa ánh sáng trắng nhạt bàng bạc như nước phủ xuống mặt đất, bao trùm cả cung Kim Ngô, mông lung như màn sương mù. Biện Đường thuộc phía Nam sông Xích Thủy, khí hậu ôn hòa, khung cảnh núi non hữu tình, cầu nhỏ bắc ngang hoa cỏ, kiến trúc hành lang ven hồ dài miên man không dứt.
Lý Sách giống như một cậu thanh niên vừa mới lớn, hưng phấn kéo Sở Kiều chạy băng qua từng tòa cung điện được bao phủ trong ánh trăng, gió đêm thổi khiến mái tóc dài buông xõa sau lưng Sở Kiều bay tán loạn, đôi lúc che cả mắt nàng.
Ánh trăng mênh mang như nước, những mảng tường đỏ ngói xanh theo phong cách cổ trang nhã được ánh trăng phản chiếu lấp lánh tựa ngọc, vạt áo đỏ thẫm của Lý Sách đón gió căng phồng như cánh diều, cung nữ thị tỳ cùng quan viên dọc hai bên đường gặp bọn họ đều không khỏi sợ hãi quỳ gối. Hai người chạy thật nhanh, sau lưng bọn họ còn có một đám đông cung nữ thị vệ theo hầu, người nắm váy người cầm đao tất tả chạy theo, thật giống như đàn bướm đuổi theo con gió. Mùi hương xa hoa đặc trưng của cung đình nhẹ nhàng phiêu tán trong gió đêm, vô số ngọn đèn Bát Bảo* đung đưa tỏa sáng như đom đóm bên bờ sông giữa hè.
*Đèn Bát Bảo: đèn lồng dùng trong cung đình
“Chờ… chờ một chút…” Độc trong người chưa được giải hết nên thân thể vẫn còn yếu, Sở Kiều mới chạy một chút liền đã thở hổn hển vì mệt.
“Chờ đã.” Khó khăn lắm mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-so-dac-cong-so-11/3106180/quyen-3-chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.