Trận mưa to kéo dài đến tận trưa mới dừng lại, thuyền của Chiêm gia dọn dẹp tát nước gần hai canh giờ, chờ trời trong mây tạnh mới dám tiếp tục lên đường.
Sau khi trở lại khoang thuyền, Sở Kiều quả nhiên bắt đầu hắt hơi. Gà mẹ Lương Thiếu Khanh không ngừng cằn nhằn nhưng vẫn lăng xăng đi chuẩn bị khăn ấm cùng cháo nóng cho nàng. Sở Kiều bị nghẹt mũi ù tai, sốt đến mặt đỏ bừng nên cũng không còn sức dông dài với hắn.
Chiêm Tử Du nghe nói Sở Kiều bị bệnh thì liền cho đại phu tới xem bệnh cho nàng. Uống xong mấy chén thuốc lớn đen ngòm đắng chát, nàng vẫn cảm thấy cả người vô lực như trước.
Đến xế chiều, Lục tiểu thư đích thân tới, bận trước bận sau ân cần dâng trà rót nước cho Sở Kiều, cũng vô cùng khách khí với Lương Thiếu Khanh, hoàn toàn không có nửa phần dáng vẻ chủ nhân.
Sau khi Chiêm Tử Quân rời đi, Lương Thiếu Khanh than ngắn thở dài hồi lâu, cuối cùng thấy Sở Kiều thật sự không có ý định hỏi han thì không thể làm gì khác hơn là đành nhăn nhó tới gần nàng, thấp giọng hỏi: “Tiểu Kiều, vị tiểu thư Chiêm gia kia, tám phần là có ý với ta, phải làm sao bây giờ?”
Sở Kiều nhướng mày, cất giọng khàn khàn nói: “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.”
“Sao có thể?” Lương Thiếu Khanh phân trần: “Thân phận của chúng ta hiện giờ chỉ là nô bộc nhưng nàng thân là tiểu thư lại không chú ý thân phận chạy tới phòng chúng ta bưng nước dâng trà, rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-so-dac-cong-so-11/3106134/quyen-3-chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.