Tối ngày hôm đó, Trần Song cùng mấy mấy tên đồng bọn bị trói lại nhốt ở khoang thuyền dưới, chờ tàu cập bờ sẽ trục xuất hắn xuống khỏi thuyền. Chuyện Sở Kiều đơn độc đối kháng ba mươi hộ vệ đã xôn xao cả thuyền, qua lời kể truyền miệng thêm mắm thêm muối chuyện càng lúc càng mơ hồ, về sau Sở Kiều chỉ xém chút nữa là đã bị coi như thần tiên trên trời. Nói ra thì điều này cũng mang tới chút lợi ích, ít nhất đến tối khi Lương Thiếu Khanh đi lấy cơm không phải xếp hàng nữa, hơn nữa còn được cho rất nhiều thịt béo.
Đêm khuya tĩnh lặng, Sở Kiều một mình ra khỏi khoang đi tới phía đuôi thuyền, chọn một chỗ thoải mái đặt mông xuống, bó gối ngồi ngắm cảnh vật xung quanh. Bốn phía tối đen như mực, xa xa thấp thoáng ánh đèn từ thành trì, gió đêm thổi tung vạt áo nàng, như một con bướm giương cánh chuẩn bị bay lên.
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bánh xe lăn trên boong thuyền, Sở Kiều cẩn thận quay đầu lại. Chiêm Tử Du một thân áo trắng, tóc buộc hờ rối tung trong gió, đang đưa ánh mắt hẹp dài nhàn nhạt nhìn về phía nàng.
Nhất thời Sở Kiều có chút bối rối mà chính mình cũng không biết vì sao. Nàng vội vàng đứng dậy, gió đêm thổi tóc rối tung, hơi mất tự nhiên vuốt vuốt tóc, tư thái thiếu nữ lộ rõ, nói: “Đã trễ thế này mà thiếu chủ vẫn còn chưa ngủ?”
Chiêm Tử Du đẩy xe lăn đi tới đuôi thuyền, khẽ nhếch môi, nhàn nhạt đáp lại: “Không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-so-dac-cong-so-11/3106132/quyen-3-chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.