Mặc dù Sở Kiều đã sớm quen thuộc với việc hành quân vượt rừng băng núi, nhưng mỗi lần ngước mắt lên đều vẫn có thể nhìn thấy một đám đông kẻ địch cầm đuốt truy bắt như oan hồn đòi mạng, khiến cho hai người không chút thời gian nghỉ ngơi cùng lựa chọn phương hướng mà chỉ có thể chạy sâu vào trong cánh rừng rậm rạp. Đến khi bỏ rơi được đám người kia thì sắc trời đã trở nên tối mịt, mà bọn họ cũng bị lạc đường, không cách nào tìm ra hướng về thành.
Gió đêm lạnh lẽo, trận mưa nhỏ trước nửa đêm đã khiến nhiệt độ giảm xuống một cách cấp tốc. Sở Kiều và Lý Sách thậm chí cũng không dám đốt lửa để đề phòng bị người phát hiện, chỉ có thể ẩn mình trong một bụi rậm ẩm thấp.
Sở Kiều ngồi bệt xuống đất, xương cốt toàn thân rã rời, trên người chi chít vết thương không ngừng rỉ máu, đau đớn không thể tả. Bả vai bị tên cắm sâu vào, chỉ cần cử động hơi mạnh sẽ đau đến tê tâm liệt phế, mất máu quá nhiều khiến cả người nàng như vô lực, chỉ muốn ngã xuống mà ngủ. Nhưng nhiều năm khổ luyện cùng kinh nghiệm đã dạy cho nàng biết, hiện tại là thời điểm chạy trốn tốt nhất, nếu bây giờ nằm xuống thì sẽ không có cơ hội tỉnh lại.
“Kiều Kiều?”
Bên tai vang lên tiếng của Lý Sách, trên vai chợt có một ngoại bào khoác lên, Sở Kiều nhướng mày, ngẩng đầu lên thì thấy hắn đang đứng ở bên cạnh, vẫn như cũ cười híp mắt nói: “Áo của ta khô rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-so-dac-cong-so-11/3106090/quyen-2-chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.