Cùng lúc đó, trên đường Càn Nguyên của thành Chân Hoàng là phủ đệ nguy nga của Gia Cát gia, có tiếng kêu trầm thấp không cam lòng vang lên. Mấy viên y quan râu tóc hoa râm đang rung rẩy quỳ trên mặt đất, mặt mũi tái xanh.
“Tứ thiếu gia.” Tiểu nha hoàn Hoàn Nhi sắc mặt trắng bệch, dải lụa trắng trên tay chỉ một thoáng đã ướt đẫm máu. Nàng quỳ trên mặt đất, trán rịn mồ hôi lạnh, nước mắt cũng chảy đầy mặt, run rẩy nói: “Thiếu gia, xin để cho y quan xem một chút đi.”
Gia Cát Nguyệt một thân lục bào vấy đầy máu tươi, cánh tay có một vết thương thật to, máu tươi không ngừng bắn ra nhưng hắn như không hề phát hiện, tay vẫn nắm chặt roi sắt, nhìn chằm chằm con vật trong lồng tre.
Trong lồng là một mãnh hổ trưởng thành, cái đuôi dũng mãnh, nanh vuốt sắc bén, da lông rách nát đầy máu. Con vật đưa hai mắt đầy vẻ oán độc nhìn nam nhân, mặc dù bị đánh thương tích nghiêm trọng nhưng nó hoàn toàn không có nửa điểm sợ hãi cùng vẻ cầu xin tha thứ.
Mãnh hổ được Đại Dục dâng tặng nửa tháng trước hôm nay đã không còn hình dáng nguyên vẹn.
“Lão gia tới.”
Không rõ là ai hô lên một tiếng, trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh. Gia Cát Mục Thanh chậm rãi bước vào phòng, triều phục xanh thẫm còn chưa kịp thay ra. Ông ta nhìn thoáng qua căn phòng hỗn độn, khẽ chau mày lại, cuối cùng phất tay nói: “Đều đi xuống đi.”
Tất cả mọi người như được đại xá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-so-dac-cong-so-11/3106088/quyen-2-chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.