Ánh đèn trước mắt càng lúc càng rực rỡ, tiếng nhạc cung đình ngân nga, vũ công hất tay áo đung đưa eo nhỏ, không khí phiêu đãng huân hương, rượu ngon tỏa ra mùi thơm mê người như chất gây nghiện, càng uống càng muốn, không thể ngừng.
Sở Kiều đi theo sau Lý Sách tiến vào cửa chính Tử Vân cung. Một tiếng chuông khổng lồ nhất thời vang lên, trần điện lát ngói lưu ly đỏ thắm, cột điện dát vàng phản chiếu ánh nến càng thêm rực rỡ, tường điện khắc bích họa long phượng trình tường cùng kỳ lân hý châu, hai bên đại điện là hai hàng nến to cao bằng đầu người. Cuối tầm mắt là vương tọa lẫn trong ánh nến lập lòe, hai dãy bàn dưới hai bên vương tọa mỗi bên tám mươi bàn, hiện giờ đã ngồi đầy người. Không khí vốn náo nhiệt đột nhiên trở nên tẻ ngắt khi mấy người Lý Sách tiến vào. Ánh mắt của tất cả mọi người trong một thoáng đều ngưng tụ ở một phía, có hâm mộ, có sợ hãi và cả nghi hoặc, nhưng phần nhiều là địch ý không biểu thị cùng vô tận phỏng đoán.
Đây chính là nơi cao quý nhất thiên hạ, luôn có ngọc thực mỹ tửu cùng cẩm y xa hoa, là nơi biết bao người mơ ước được đi vào, cả đời được nhìn lên một lần cũng đủ. Nhưng giờ phút này, Sở Kiều lại cảm thấy như có một áp lực đập vào mặt, chẳng ngờ không khí thơm ngát huân hương này lại khiến nàng hít thở không thông.
“Thái tử đến chậm, phải chịu phạt hai lượt rượu.” Ngụy Quang lên tiếng, ông ta vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-so-dac-cong-so-11/3106085/quyen-2-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.