Tiếng chuông lanh lảnh ngân dài báo hiệu điềm lành, đỉnh tháp Kim Độ được thắp nến tản ra ánh sáng chói mắt như ngọc. Âm thanh vang vọng xuyên thấu đất trời, truyền khắp đại lục Tây Mạc. Đội xe ngựa rồng rắn dừng lại, Lý Sách vén rèm lên, lẳng lặng nhìn tháp Kim Độ đứng sừng sững ở xa xa, khẽ híp đôi mắt hẹp dài che khuất ánh sáng vừa lóe, khóe miệng mỉm một nụ cười nhạt. trong mắt khẽ lóe. Trong nháy mắt đó, Sở Kiều đã xác nhận, nam nhân này tuyệt đối không giống như vẻ ngoài phóng đãng cùng bất kham của hắn. Bởi vì nàng nhìn thấy trong mắt hắn có sự rung động cùng hâm mộ lẫn không cam lòng, thậm chí có chút điên cuồng không kềm chế được.
Nhưng chớp mắt sau Lý Sách đã nhoẻn miệng cười đến không tim không phổi, vui vẻ nói: “Hình dáng ngọn tháp đèn này thật giống một vũ cơ lõa thể, thân thể yểu điệu vô cùng lung linh. Hạ vương thật có lòng.”
Đám binh sĩ Đại Hạ nghe thấy cơ hồ đều muốn thổ huyết. Tháp đèn Kim Độ kia có tên là kim long ngũ trảo, vì sao trong mắt Lý Sách lại trở thành vũ cơ lõa thể?
“Nhanh đi thôi.” Lý Sách không nhịn được buông rèm xuống, “Nhìn đồ giả dù sao cũng không có ý vị.”
Triệu Tề cố nén lửa giận trong lòng, phân phó bọn lính tiếp tục đi về phía trước.
“Ngươi cố tình che giấu như vậy là để tự vệ?” Sở Kiều đột nhiên cất tiếng nói, ngữ điệu tuy lạnh nhạt nhưng lại mang theo ý cười mị hoặc.
Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-so-dac-cong-so-11/3106083/quyen-2-chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.