Hai người đi lại vội vàng, đi ở trên nền đất có băng tuyết đọng lại, có chút khó đi.
Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ vẫn luôn nghĩ đến chuyện Thái tử đến lãnh cung, sợ là những ngày này có rất nhiều người đều bị che mắt, cho rằng Doãn hoàng hậu vẫn luôn an an phận chờ đợi ở trong lãnh cung.
“Vương phi, tuyết lớn khó đi, ngài đi chậm một chút.” Hàn Nguyệt ở sau lưng cô nhắc nhở, dùng sức đỡ tay cô.
Tiết Tịnh Kỳ thẳng người lên, lúc này mới đi đến trung điện, cách ngự hoa viên còn rất xa, chỉ sợ cô không kịp rồi.
Liền quay người phân phó với Hàn Nguyệt bên cạnh: “Hàn Nguyệt, ngươi đi đến tẩm cung của Địch quý phi trước, nếu như Thái tử hoặc bất cứ người nào bên cạnh hắn muốn đi vào, đều phải ngăn cản, không quan tâm là dùng bất kì lý do gì.”
Sắc mặt của cô hết sức nghiêm túc, Hàn Nguyệt cũng không dám hỏi nhiều, lập tức sử dụng khinh công vọt lên trên nóc nhà, phía trên tường viện cao cao chỉ để lại một vòng thân ảnh xanh biếc, đảo mắt đã biến mất không thấy.
Tiết Tịnh Kỳ nắm chặt mép váy của mình, cũng vội vàng chạy tới tẩm cung của Địch quý phi cung, chỉ hi vọng Hàn Nguyệt có thể đuổi tới đó kịp lúc.
Khoảng cách giữa trung điện đến ngự hoa viên cũng không xa, bất quá bây giờ tuyết lớn đầy trời, khó tránh khỏi có chút cản trở đường đi, Tiết Tịnh Kỳ đạp lên hành lang cửu chuyển chuẩn bị đi tắt, thế nhưng phía trước lại đột nhiên có một thân ảnh chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-nhat-tieu-khuynh-thanh/1714528/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.