Tiết Tịnh Kỳ dứt lời, liền đi tới bàn đọc sách ở trước mặt, nâng bút muốn viết thư cho Triều Mị Băng, nghĩ nghĩ nội dung, liền nâng bút viết.
Cô đã luyện tập viết bút lông nhuần nhuyễn, mặc dù không giống chữ của người luyện viết lâu năm, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu.
Sau khi viết xong, cô liền đem lá thư này đưa cho Thích Mặc Thanh.
“Nghĩ đến thì trong mấy ngày nay Doãn Hoàng Hậu sẽ ra tay, hẳn là ông ngoại nàng đang ở Điệp Cốc đi? Dùng bồ câu đưa tin vừa đi vừa về cũng phải hai ngày, hai ngày này ta sẽ hết dùng sức ngăn cản bà ta.” Giọng nói của Thích Mặc Thanh rất lạnh lùng.
Tiết Tịnh Kỳ gật gật đầu, huýt sáo gọi bồ câu đưa tin, chỉ trong chốc lát, bồ câu đưa tin liền bay đến.
Bồ câu đưa tin màu trắng vỗ cánh đến vị trí cửa sổ, vừa mổ lông vũ màu trắng ở trên người mình, cho đến khi Tiết Tịnh Kỳ buộc phong thư lên trên người của nó, nó mới vỗ cánh hai lần bay đi.
“Đây là bồ câu mà ta tặng nàng phải không, đã lâu không gặp, ăn uống khoẻ mạnh hơn rồi.” Khóe miệng Thích Mặc Thanh hơi mỉm cười.
“Ta nào có nuôi dưỡng, chỉ là do nó không kén ăn mà thôi, cái gì cũng ăn.” Tiết Tịnh Kỳ trả lời.
“Nếu như chủ nhân của nó cũng giống như nó, không kén ăn gì cả thì tốt, đáng tiếc, chủ nhân lại quá khó nuôi.” Thích Mặc Thanh nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ, cảm thán nói.
Nghe lời này của hắn, Tiết Tịnh Kỳ bật cười một tiếng, đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-nhat-tieu-khuynh-thanh/1714527/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.