Tiết Tịnh Kỳ ngồi trên kiệu hoa không ngờ hít thở sâu, lát nữa chắc chắn sẽ rất náo nhiệt, chỉ cần duy trì thật tốt trong thời gian nghênh thân là đủ rồi.
Quả táo trong tay bị cô siết chặt lại, móng tay cắm sâu vào trong, dường như cô muốn tách nó thành hai nửa vậy.
Tiếng chiêng tiếng pháo vang động ở bên ngoài, Tiết Tịnh Kỳ tính toán chắc cũng sắp đến lúc rồi, bèn dựa vào phái cửa sổ kiệu hoa.
“Hàn Nguyệt.” Cô thấp giọng gọi một tiếng.
Bên ngoài lập tức truyền đến lời đáp của Hàn Nguyệt, nàng ta vẫn luôn ở bên cạnh cô, chưa từng rời đi.
“Đến đâu rồi?” Tiết Tịnh Kỳ lại hỏi lần nữa.
Lúc này đội nghênh thân dài dằng dặc đang dần dần đi ra khỏi cổng lớn hoàng cung, người đi đầu tiên đã đi ra đến đường lớn rồi.
“Công chúa, lúc này đang ra cổng cung, đã rất gần phủ Ôn Vương rồi.” Hàn Nguyệt đáp.
Tiết Tịnh Kỳ không trả lời lại, nếu bọn chuyện đã đi đến bước này rồi, cũng không còn đường quay đầu nữa, cô thở dài một hơi, kéo khăn trùm đầu xuống.
Đội nghênh thân chậm rãi đi trên đường, Tiết Tịnh Kỳ có thể nghe thấy hai bên đường có rất nhiều bách tính đang đứng, chắc là họ đều ra đây để thưởng thức cảnh tượng trọng đại công chúa nước Thành Châu gả ch Hoàng tử nước Thích Diệp.
Tiếng chiêng tiếng trống vẫn chưa hề ngừng lại, kèm theo đó là tiếng ném tiền, cứ như vậy họ đã đi đến cổng phru Ôn Vương.
Những tiếng bước chân vội vàng, rồi lại là một hồi pháo nổ, ngay sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-nhat-tieu-khuynh-thanh/1714512/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.