Sắc trời tối mịt, bầu trời bên ngoài vô cùng bình lặng, đột nhiên có một bóng người xuất hiện trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh, người đi hành trong đêm lướt qua con hẻm, chớp mắt đã biến mất ở cuối hẻm.
Khinh công của người đó vô cùng cao cường, chỉ khẽ nhảy lên đã bay vọt qua bức tường cao, đáp xuống dưới vườn rồi cơ thể của người đó hòa vào trong màn đêm đen.
Trong căn phòng tối tăm chỉ có một ngọn nến, ngọn nến lập lòe khiến cả căn phòng trông có chút kì quái.
Đột nhiên, cửa bị đẩy ra “ầm” một tiếng, một bóng người cao lớn xông vào trong phòng, nhìn ngọn nến lập lòe này không khỏi thở dài một hơi.
“Đêm hôm khuya khoắt rồi mà không có đèn, trông kì quái thật đấy.” Một giọng nói trầm thấp, bí ẩn vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Doãn Vân Quảng nghiêng người tựa lên chiếc cửa bên cạnh, rũ mắt xuống.
Người ngồi phía đối diện khẽ động đậy, rồi lập tức đứng dậy bước xuống, giọng nói khàn khàn đầy cảm kích.
“Phiền nhị công tử Doãn đã muộn như vậy rồi còn đến phủ, đưa đồ cho ta đi.” Thái tử giơ tay ra với hắn.
Nhìn đôi bàn tay thon dài trước mắt, Doãn Vân Quảng cười nhạt, siết nhẹ phong thư trong lòng, ma sát một lúc nhưng lại không đưa cho hắn.
“Ta rất muốn biết, rốt cuộc bức thư này viết cái gì mà không thể quang minh chính đại đưa tới?” Diệp Vân Quảng nhíu mày, không hiểu hỏi.
Thái tử thấy hắn nghi hoặc, cũng không chịu dễ dàng đưa đồ cho mình, trong lòng cũng không sốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-nhat-tieu-khuynh-thanh/1714511/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.