Hắn không biết đến tột cùng nên tin người nào, nhưng cũng biết người sắp mất kia nói có đạo lý.
So với lời Liên phi, vẫn đáng tin hơn.
Mấy người đang thổn thức, lão hoàng đế thở ra một hơi, cuối cùng đi đến tây thiên.
Chử Thiên Minh cũng không quá khổ sở, nói là phụ thân, nhưng trên thực tế lại không khác người xa lạ là bao.
Nhưng vẫn có một loại buồn rầu dâng lên lồng ngực, không thoát ra được cũng không ép xuống được.
Hắn hao hết tâm lực tìm về phụ thân, sau khi nói cho hắn sự thật không dễ chấp nhận lập tức buông tay nhân gian.
Thậm chí hắn cũng không gọi ông ấy một tiếng phụ thân, hoặc là phụ hoàng.
Thân tình bất chợt ùa về, lại đột nhiên biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của hắn.
Điều này làm cho Chử Thiên Minh có chút không biết làm sao...
Theo bản năng nhìn về phía Như Thương, giống như muốn tìm được một chút an ủi từ nàng, cũng muốn để cho nàng đưa ra chủ ý.
Như Thương biết tâm ý của hắn, nhưng trước mắt cũng không có cách xử lí thích hợp.
Một tay nàng ôm chặt người đã lâm vào hôn mê nhẹ - Tiêu Phương, một tay lại nắm lấy cổ tay Chử Thiên Minh, sau đó nói:
"Ta phải đưa hắn về, trở về Tần Lĩnh. Ta không thể để cho Tiêu Phương chết!"
Hắn than nhẹ, nhưng cũng không thể phản bác.
"Đi đi!" Chử Thiên Minh mệt mỏi mở miệng, xoay người, hắn nâng thi thể của phụ thân lên trên lưng."Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3174494/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.