Cô Độc Chứng đột nhiên lại nổi lên một tia suy nghĩ, vì vậy mở miệng hỏi hắn:
"Xưa kia khi đưa ta đi Tây Dạ làm con tin, người cũng là bộ dáng này?"
Lão hoàng đế không nghĩ tới hắn lại đột nhiên dùng câu đó để mở lời, trong lúc nhất thời không có cách nào đáp lại.
Suy nghĩ một phen, muốn gật đầu, rồi lại cảm thấy lúc này gật đầu lại kết hợp với lời mình sắp nói, thật sự là quá giả dối.
Nhưng cũng không thể lắc đầu, nên buộc lòng phải ngậm miệng không lên tiếng, bỏ qua câu trả lời.
Như Thương cười lạnh, bây giờ nàng có điểm hiểu tại sao Cô Độc Chứng khẳng định hoàng đế này là tới yêu cầu đổi người.
Quả nhiên không phải là biểu hiện của người phụ thân nên có!
Cuối cùng người ở đối diện có phản ứng, nhưng lại dùng thân phận của vua một nước khom người cúi đầu thật sâu về phía Cô Độc Chứng.
Hành động này làm Cô Độc Chứng nhíu nhíu đầu lông mày, nhưng cũng chỉ đành tiếp nhận.
Đến khi đối phương đứng thẳng người, tiếng nói cũng đồng thời truyền đến:
"Thiên Minh, hãy cứu đệ đệ ngươi!"
Cô Độc Chứng giương đầu nhìn hắn nhưng không trả lời.
Hắn đang tự nghĩ một tiếng đệ đệ này thân thiết đến nhường nào, cũng đang tự nghĩ tại sao bản thân không nảy sinh được nửa điểm cảm giác gần gũi đối với người gọi là phụ hoàng này.
"Cứu như thế nào?" Hắn hỏi, "Làm gì để cứu đây?"
Lời nói nhạt nhẽo lại thêm lạnh nhạt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3174308/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.