Lời của nàng làm cho hai người đồng thời trầm mặc, Như Thương tiếp tục nói:
"Cho nên, tuy rằng tình hình bệnh dịch đã loại trừ, bọn họ vẫn không thể lập tức ra khỏi thành! Nhưng cũng không thể cứ đóng cửa như vậy, chúng ta phải làm cho bọn họ hiểu được, không phải là hiện nay không ra khỏi thành được, mà phải chờ một thời cơ tốt hơn đi về phía đông người giải thích rõ thành Thục Đô đã không còn ôn dịch, tất cả bọn họ đều đang khỏe mạnh! Còn có…"
Nàng nhìn Cô Độc Chứng, nghiêm túc nói:
"Nếu như Thái tử muốn hồi triều, thì dân chúng sẽ là một chỗ ủng hộ tốt nhất của ngươi."
Âm thanh lời nói rất nhỏ, mặc dù không có người ngoài, nhưng Như Thương nói ra vẫn như cũ rất cẩn thận.
Trong chuyện này, nàng xem như cũng là một kẻ lừa đảo.
Nàng lợi dụng Cô Độc Chứng để đạt được mong muốn bản thân, nói là giúp hắn hồi triều, nhưng mà hắn căn bản đã quên hết những chuyện trước kia, có trở về triều hay không, là tốt hay xấu với hắn mà nói cũng đều không cần thiết!
"Thật xin lỗi." Nàng lại lên tiếng nói, giọng nói đè nén xuống càng thấp."Ngươi có thể trách ta oán ta, nhưng chuyện đã như thế, ta cũng không còn cách nào khác. Xem như ta nợ ngươi một cái ân tình, khi có yêu cầu ngươi có thể đến nói ta, muốn ta làm cái gì cũng được."
Lời này quả thật làm Cô Độc Chứng cân nhắc rất lâu, ngay lúc nàng cho rằng đối phương không đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3173926/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.