Nội thương được điều trị bẳng Hồi Tâm Đan cũng đã bình thường trở lại, mặc dù không đến mức hoàn toàn khỏe lại, nhưng cũng tốt gần được chín phần. Như Thương không khỏi bắt đầu lo lắng về loại mệt mỏi có chút ngoài dự đoán này.
Bởi vì tốc độ của nàng dần thả chậm, Quỷ Đồng rất nhanh đã đi lên tới, sau đó "Di" một tiếng, mở miệng nói:
"Tỷ tỷ, sao ngươi đi chậm như vậy? Chủ nhân đâu?"
Nàng ngẩng đầu, phía trước đã không còn nhìn thấy được bóng dáng của Cô Độc Chứng.
"Ở trước mặt!" Quỷ Đồng bên cạnh đáp, vừa nói vừa vươn tay phải ra đỡ lấy tay trái của nàng. "Ta đi chậm, rơi lại xa chút."
Như Thương bắt đầu nhận ra khác thường của bản thân xuất phát từ chỗ nào, cánh tay trái từng bị sói cắn đang tê dại ngứa ngáy, miệng vết thương giống như sưng phồng lên.
"Tỷ, có phải ngươi mệt mỏi hay không?" Quỷ Đồng đi lên trước người nàng ngồi chồm hổm xuống, sau đó nói: "Đến, ta cõng ngươi!"
Như Thương hơi sững sờ, nhìn hài tử so với nàng còn muốn thấp hơn một cái đầu, vẻ mặt nghiêm túc muốn cõng nàng.
Nhưng lúc này nàng không thể nào vui mừng, cánh tay trái vừa tê vừa đau, giơ lên đã không nổi rồi, kèm thêm khắp người trên dưới cũng bắt đầu không có khí lực.
Như Thương than nhẹ, nhìn Quỷ Đồng nói:
"Đừng cõng, một lát nữa ta sợ sẽ không có cách nào tiếp tục đi về phía trước. Ngươi mau gọi chủ nhân nhà ngươi lại, để hắn trở về!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3173800/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.