Thật đúng là lên núi dễ dàng xuống núi khó khăn, huống chi núi này cũng không có gì, mọi người đều dùng lòng bàn chân chà xát kỹ trên mặt đất, tay tùy lúc còn phải mắc vào thân cây hai bên mới có thể ổn định thân thể không đến mức bị ngã xuống.
Cứ như vậy không lên tiếng đi thời gian khoảng chừng nửa canh giờ, nhưng đi tới cũng không được bao xa.
Dần dần, Như Thương phát hiện hình như có chút không thích hợp.
Nơi này là rừng núi, bây giờ lại là thời tiết giữa hè, cho dù vận may bọn họ tốt không gặp phải mãnh thú, nhưng mà chim hay côn trùng là cũng sẽ có.
Tuy rằng bốn phía lúc này một mảnh tối đen như mực, nhưng lỗ tai của nàng cũng không nhàn rỗi, liên tục cố gắng muốn nghe được một số thanh âm của cầm thú, nhưng mà vẫn luôn không có thu hoạch.
Thời điểm này cùng với khi lên núi không giống nhau, lúc lên núi tuy là Cô Độc Chứng và Quỷ Đồng hai người có mang theo nhiều "Hương chống muỗi", nhưng xa xa vẫn có thể nghe được chim hót, còn có một ít tiểu phi trùng (sâu bọ có cánh),sẽ ở ngoài khoảng cách nhất định vòng qua vòng lại.
Vậy tại sao khi xuống núi những thứ này đều không có?
Trong rừng cây này, ngoại trừ âm thanh ba người bọn họ phát ra, dường như mọi thứ đều bất động dừng lại, yên tĩnh đến mức giống như tòa Tháp Trấn Yêu trong Vương Cung Tây Dạ, cái gì cũng không nghe được.
Nàng nói nghi ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3173797/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.