Quỷ Đồng liên tục xua tay, giọng điệu hốt hoảng nói:
"Không đúng không đúng! Tỷ tỷ làm sao có thể yếu ớt, Quỷ Đồng chỉ là... Chỉ là..."
Có rất nhiều lý lẽ Quỷ Đồng dùng lời nói không rõ ràng, lúc này quýnh lên cả khuôn mặt cũng sung huyết đỏ bừng.
"Ta hiểu được là ngươi sợ ta mệt mỏi!" Như Thương thay hắn nói hết lời: "Cũng biết là ngươi vì ta đau lòng! Rất tốt với ta! Yên tâm đi! Tỷ không có việc gì. Không cần tấm thảm này, cũng không cần người khác giúp ta cái này cái nọ. Ăn thuốc Tiêu tiên sinh mang đến, ta đã gần khỏe lại."
Mặc kệ những lời bày tỏ này có bị Quỷ Đồng chê cười hay không, hắn có thể học biết quan tâm người khác tóm lại Tần Như Thương rất cao hứng, bản thân cũng thật vui vẻ thấy được bộ dáng lo lắng của hắn.
Từ lúc Quỷ Đồng đi theo ra khỏi tháp liền kêu nàng tỷ tỷ, một tiếng "Tỷ" này, khiến Tần Như Thương cảm thấy bản thân có thêm một phần trách nhiệm, còn có thêm một phần thân thiết.
Ba người cùng nhau đi lên núi, trăng sáng ở trên cao bị cành lá rậm rạp che khuất đi không ít, có thể xuyên qua để lộ ra ánh sáng đã quá mức giới hạn.
Cũng may bọn họ đều không phải người bình thường, với hoàn cảnh ác liệt năng lực thích ứng rất cao, cho dù là bụi gai gắn đầy ở trong rừng núi cũng đi rất nhanh.
Thời gian vẫn chưa qua nửa đêm, đã leo đến đỉnh núi, đi xuống dưới ở giữa hai ngọn núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3173784/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.