Bầu trời Tây Dạ trong nháy mắt mưa lớn hẳn lên, cùng với ánh sáng đỏ trong mắt Như Thương càng ngày càng đậm, thì mưa rơi lại càng lúc càng lớn.
Lại thêm có gió, ngay cả cát vàng trên mặt đất trong Vương Cung đều biến thành bùn nhão, theo một hướng chảy đi xuống.
Cô độc chứng thấy nàng cố chấp như vậy, cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể cõng người nhanh chóng đi đường tắt chạy đến cửa chính Vương Cung.
Quỷ Đồng chưa bao giờ trải qua cảnh này, vừa bắt đầu sợ muốn chết người, nhưng dần dần lại phát hiện cái loại được gọi là nước mưa gì đó mặc dù khí thế hào hùng, nhưng cũng không có đả thương người, ngược lại còn dội xuống đầu tóc cùng thân thể từ trước đến nay chưa từng được tắm gội làm cho hắn vô cùng thoải mái.
Mưa rơi dồn dập mọi người sợ đến mức trốn vào trong phòng, không ai dám đi ra ngoài, hắn vừa chạy vừa vui sướng kêu to, người trong Vương Cung bị hắn làm cho kinh ngạc,.
Sa mạc thiếu nước, lại hiếm có mưa ngẫu nhiên chính là trời cao ban ơn, hoặc nói theo bọn là do Thần Rắn ban ơn.
Nhưng đến khi mưa lớn quá mức độ quy định thì ban ơn sẽ bị mọi người chuyển qua hiểu là trừng phạt.
Đây là Thần Linh trừng phạt đối với loài người ngu ngốc, để cho nước mưa đến gội rửa tội ác trần gian.
Như Thương cảm thấy bản thân gọi mưa đã nhiều năm, trước giờ cũng chưa từng khó chịu qua như vậy.
Cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3173679/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.