Cánh cửa sổ này hắn nhìn rất nhiều năm, bắt đầu từ ngày đó hắn đã từng nghĩ muốn từ trong này đi ra ngoài, hiện tại hắn có thể trực tiếp làm theo nhảy xuống.
Nhưng từ đầu đến cuối vẫn là không dám!
Một người đối với thế giới không biết, sợ hãi là từ tâm lý sinh ra, cùng với một người có võ nghệ cao hay không cao, can đảm hay không can đảm, hoàn toàn không có quan hệ.
Nhưng hôm nay có khác, hắn nhận cô độc chứng là chủ tử, như vậy nhất định cần phải đi theo hắn.
Chủ tử đến đâu hắn phải đến đó! Đây là ý nghĩ duy nhất lúc này của Quỷ Đồng.
"Đi xuống trước!" Như Thương lên tiếng: "Chút mưa này có thể không làm gì được, chúng ta phải đi xuống trước, sau đó ta sẽ nghĩ cách!"
"Đừng suy nghĩ!" Cô độc chứng lại cõng nàng ở trên lưng, sau đó tỏ ý bảo Quỷ Đồng đi theo, nhanh chóng lập tức nhảy xuống đáy tháp.
"Ngươi nhìn tình hình bây giờ xem, lặp đi lặp lại sao có thể còn mạng đây! Chút mưa này cũng đủ làm cho người trong đại mạc một trận hốt hoảng, ngươi xem ——" Hắn chỉ vào bốn phía tháp: "Nơi này trước kia vẫn luôn có trọng binh canh giữ, nhưng bây giờ một người cũng nhìn không thấy! Tất cả mọi người bận bịu đi dự trữ nước, đâu còn lòng dạ để theo dõi Tháp Trấn Yêu. Cái nơi mà hơn mười năm đều không có một người sống đi ra."
Hắn nói không sai, bốn phía Tháp Trấn Yêu lúc này cũng không có nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3173677/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.