Như Thương cần phải nhìn thẳng vào vấn đề, nhưng trong lúc này rất khó giải thích được rõ ràng, liền chọn cái chính nói với hắn:
"Ta nói đều là tình hình thật tế, ngươi là thái tử Đông Thục Quốc, khi còn bé bị bắt trở thành con tin đưa đến nơi quỷ quái này. Ta đến đây là để cứu ngươi ra ngoài, sau đó sẽ đưa ngươi trở về Đông Thục. Đương nhiên... Nếu ngươi bằng lòng, ta cũng có thể giống như Quỷ Đồng xem ngươi là chủ nhân, ngươi trở về Đông Thục, ta cũng đi theo."
"Tại sao?" Giải thích của nàng Cô Độc Chứng nghe ra rất không hợp quy luật: "Tại sao ngươi muốn tới cứu ta? Ngươi là người Đông Thục?"
"Không phải." Như Thương lắc đầu: "Ta... Ta là có thù oán với người Tây Dạ, không muốn thấy bọn họ sống tốt, cho nên mới muốn cứu ngươi ra ngoài, cố ý để cho bọn họ tức chết!"
Lời nàng nói rất giả tạo, đừng nói Cô Độc Chứng hoài nghi, ngay cả Quỷ Đồng cũng không tin.
Nhưng mà đối phương vẫn không vạch trần lời nói dối của nàng, hắn chỉ thuận miệng "Nga" một tiếng, sau đó không đặt câu hỏi nữa.
Thấy hắn rất ăn ý lựa chọn trầm mặc, Như Thương thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nếu quả thật muốn truy cứu tới cùng, thật đúng là nàng không biết phải giải thích như thế nào.
Trầm mặc, là thói quen vốn có của Cô Độc Chứng, nếu tra hỏi đó mới không phải là tác phong làm việc của hắn.
Thật ra thì giữa hai người họ cũng không có gì để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3173667/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.