"Trước khi đi ra ngoài, ta còn có chuyện muốn xác định lại." Là Cô Độc Chứng lên tiếng, thật ngoài ý muốn, trong lời nói còn mang theo một chút do dự.
Tần Như Thương kinh ngạc quay đầu, khi nhìn qua lại thấy trong ánh mắt thận trọng của hắn có chút mê mang.
"Chuyện gì?" Nàng mở miệng hỏi.
Cô Độc Chứng cũng nhìn về phía nàng, rất nghiêm túc nói:
"Rời khỏi Tây Dạ, chúng ta đi đâu?"
Như Thương sửng sốt, theo bản năng lời nói liền lao ra khỏi miệng:
"Đương nhiên là đi Đông Thục!"
Thế nhưng lời này cũng không có gợi lên sự đồng tình của Cô Độc Chứng, ngược lại khiến cho nghi hoặc của hắn càng nhiều hơn.
"Đông Thục là nơi nào? Chính là quốc gia bên ngoài sa mạc sao? Tại sao phải đi nơi đó?"
Những câu hỏi liên tiếp khiến cho Như Thương phát lạnh từng cơn, nàng nhìn về phía Cô Độc Chứng, người mà bị bắt đến Tây Dạ "Đông Thục thái tử", trước mắt đủ loại dấu hiệu đều cho thấy rõ ràng Cô Độc Chứng chính cái người thái tử kia, nhưng vì sao hắn lại nói mình không biết Đông Thục?
Nga! Đúng rồi, Như Thương hình như đã sáng tỏ.
Trước đây hắn có kể qua, chỉ biết bản thân ngủ một giấc, khi tỉnh lại người đã được vớt ra ngoài từ trong bồn thuốc, sau đó móng tay đều bị đen...
Hài tử năm tuổi phải trải qua khó khăn lớn như vậy, quên mất một số chuyện cũng là lẽ đương nhiên. Nàng nhớ lại, trước kia nói đến thân thế Cô Độc Chứng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3173666/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.