" Từ khi nào mà bên cạnh Vương gia lại có thêm thái giám vậy?" Mạc Tử Huân đứng bên cạnh nhìn bộ dáng hổn hển của muội muội, mở chiết phiến (quạt) trong tay ra, nhíu mày hỏi.
Mạc Tử Huân vài năm nữa sẽ được phong làm Đoan Bình quận vương, hơn nữa việc này còn chưa biết đi về đâu(?)....
Hoa Ngu thấy Mạc Tử Huân dùng chiết phiến chống cằm, từ đầu tới cuối đều là một vẻ khinh thường.
" Cái loại tạp vật này, từ khi sinh ra vốn không nên sống trên đời. Chặc chặc! Thật chướng mắt!"
Trước đây khi ở trên yến hội, mặt nạ của nàng bị Mạc Thanh Ninh tháo xuống, để lộ ra hồng ban khủng bố trên mặt, sau đó cứ như vậy bị Mạc Tử Huân trào phúng suốt.
Lúc ấy nàng có phần không kiềm chế được, suýt nữa động thủ, lại thấy huynh trưởng lắc đầu nhìn nàng, chỉ đành liều chết cắn răng, thu tay lại.
Không nghĩ đến những kẻ này lại không buông tha cho nàng, Mạc Tử Huân vậy mà lại nhấc chân đá nàng vào hồ nước.
Mùa đông, nước hồ lạnh thấu xương.
Cảm giác lạnh như băng đó, tựa hồ vẫn còn lưu lại trên người.
Chuyện như vậy, lúc nào cũng có.
Khi nàng vẫn còn là Diệp Vũ, chỉ cần trong kinh thành có buổi tụ họp lớn nhỏ nào, nàng nhất định sẽ trở thành đối tượng bị bôi nhọ, không vì cái gì cả, chỉ vì nàng là một dã hài tử.
Sau đó, dung mạo lại bị hủy.
Từ đó liền trở thành vật tiêu khiển của nhóm công tử quý nữ kinh thành!
" Hoa Ngu." Chu Lăng Thần nhẹ giọng gọi nàng, Hoa Ngu phục hồi tinh thần, thu tay lại, đứng dậy, đứng ra sau Chu Lăng Thần.
" Đây là nô tài bên cạnh Thần ca ca?" Mạc Thanh Ninh kinh ngạc không thôi.
Chu Lăng Thần hơi hơi vuốt cằm, nhẹ giọng nói:
" Chỉ là một tên nô tài mới không hiểu chuyện."
" Là ai cho Thần ca ca vậy? Biết rõ Thần ca ca ghét nhất chính là loại hoạn quan ghê tởm này!" Mạc Thanh Ninh nói xong, liền xách váy đi tới.
Nàng ta mặc một chiếc váy dài màu xanh ngọc, trên đó khảm đầy bảo thạch, dưới ánh mặt trời, rạng rỡ vô cùng.
Trong trí nhớ, mỗi lần Hoa Ngu gặp Mạc Thanh Ninh, đều là bộ dáng diễm lệ như vậy.
" Lưu Hành, ngươi hầu hạ Thần ca ca như thế nào mà lại để tên tạp vật này đến gần Thần ca ca!" Mạc Thanh Ninh lửa giận ngùn ngụt, đốt đến cả Lưu Hành.
Lưu Hành cúi đầu, không dám nhiều lời.
Hoa Ngu hơi nhíu mày, trước đây nàng cũng không biết, Mạc Thanh Ninh cùng Chu Lăng Thần lại thân cận đến vậy, một câu hai câu đều 'Thần ca ca', thật thân thiết.
" Ca ca, huynh mau nói với Hoàng Thượng đem tên tạp nô này kéo xuống đi, cách Thần ca ca xa chút." Mạc Thanh Ninh thấy Chu Lăng Thần không để ý tới nàng, cũng không nổi giận.
Ngược lại lại quay lại làm nũng Mạc tử Huân.
Nàng ta ngang ngạnh không phải ngày một ngày hai, dù gì cũng được cả nhà Đoan Bình quận vương cưng sủng.
" Thanh Ninh, không được vô lễ." Mạc Tử Huân vui vẻ tiến lên, hắn mặc y bào băng lam, đi đến chỗ Mạc Thanh Ninh.
Mặt mày như họa, quả nhiên phong lưu phóng khoáng, tuấn dật mê người.
" Vương gia, Thanh Ninh bị người trong nhà nuông chiều thành thói, nói chuyện không để ý, mong Vương gia không so đo với muội muội." Mạc Tử Huân không giống Mạc Thanh Ninh, hắn nhìn ra trên mặt Chu Lăng Thần không chút ý gì là tức giận.
Liền hiểu rõ thái giám này có chút khác biệt.
Cụ thể là khác biệt cái gì....
Hắn nhìn kĩ một chút, không khỏi sửng sốt.
Tiểu thái giám này, lại đẹp đẽ khác thường.
" Ca ca! Thanh Ninh hồ nháo chỗ nào?! Rõ ràng là cẩu nô tài này không hiểu chuyện, tiếp cận Thần ca ca!" Mạc Thanh Ninh tức giận nói: " Người đâu, mau kéo tên tạp nô này xuống cho bổn quận chúa, chặt tay hắn, cho hắn hiểu thế nào là quy củ!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]