Mạc Linh Nhi lập tức đối với Tần lạc cảm thấy thú vị, buông điểm tâm trong tay xuống, phủi phủi tay.
"Tỷ không nghĩ tới muội là một người cởi mở như vậy." Từ khi xuyên đến đây, liền không gặp được một người hợp cạ như vậy, người người đều là không thích gặp người ta, nói cái gì mà hoa nhường nguyệt thẹn đâu!.
Đương nhiên ngoại trừ bọn a hoàn nhà cô ra.
"Ha ha." Tần lạc nghe Mạc Linh Nhi nói như vậy, lập tức có chút ngượng ngùng gãi đầu."May mà tỷ nói muội cởi mở, những người khác cảm thấy muội thô bỉ tục tằn không chịu nổi ạ." Tần lạc mím môi anh đào, làm ra vẻ tự mỉa mai mình.
"Làm sao có thể, tỷ chỉ thích tính tình muội thẳng thắng như vậy đó." Mạc Linh Nhi chân thành nói.
"Thật sao?" mắt Tần lạc tỏa sáng.
"Đương nhiên rồi."
"Muội liền biết mình đã không nhìn lầm người." Tần lạc cười ngọt: " lần đầu tiên muội thấy tỷ đã cảm thấy tỷ không giống với mấy người cả ngày bôi son trét phấn đó rồi ạ.”
“Ừm...khụ khụ." Mạc Linh Nhi đang uống nước, nghe Tần lạc nói vậy, thiếu chút nữa nghẹn họng gần chết.
“Mạc tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?” Tần Lạc vươn tay vỗ mạnh mấy cái vào lưng Mạc Linh Nhi, muốn giúp cô đỡ ho khan.
“Ọe...khụ khụ khụ khụ.” Nước mắt Mạc Linh Nhi chợt chực trào ra. Sức lực cô nhóc “gấu” này sao lại mạnh như vây chứ.
Không phải con gái thời cổ đại đều nũng nịu yểu điệu sao? Yểu điệu chỗ nào? chỗ nào chứ?
Tần Lạc ngượng ngùng thu tay về: “Ngại quá ạ, Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-nu-tro-ve/1472058/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.