Đêm khuya trăng thanh gió mát, nơi ngõ hẻm đèn đóm lờ mờ, một nhóm người thậm thà thậm thụt vác một bao tải lớn tiến vào từ cửa sau. Có lẽ là do động tác của mấy người đó quá mạnh, vật thể không rõ trong bao tải hơi động đậy. Mạc Linh Nhi tỉnh lại, phát hiện tầm mắt đen kịt. Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải cô đang thực hiện nhiệm vụ của tổ chức cùng Tô Thiển Nhiễm hay sao? Cảm giác không có chút sức lực này là thế nào? Kẻ nào to gan như vậy, dám bắt cô vào bao tải khiêng đi. Cô đang định giãy giụa thì lại nghe thấy tiếng nói.
“Đại ca, Lưu viên ngoại khi nào mới đến?” Một tên mặc đồ đen hỏi. “Thằng nhóc này, hỏi nhiều thế làm gì?” “He he, là thế này, Mạc đại tiểu thư xinh đẹp thế này mà bị lão già háo sắc béo ú kia chà đạp, đúng là đáng tiếc...” “Đúng đúng, lão háo sắc kia cũng sắp sáu mươi rồi mà ngày nào cũng chui vào lầu xanh, sớm muộn gì cũng chết trên ngực đàn bà.” Đám người áo đen khác phụ họa: “Không chỉ vậy đâu, lão háo sắc kia còn rất tàn nhẫn và bạo lực.
Nghe nói hai ngày trước lão ta vừa chơi chết cô ả tiểu thiếp mới lấy đấy, sau đó còn ném ra ngoài cửa chính nữa.” Tên đại ca áo đen lúc này mới lên tiếng: “Ha ha, các ngươi nói có lý.” Ánh mắt gã lộ vẻ thèm thuồng: “Dù sao cuối cùng cô ta cũng bị chà đạp, sao không cho huynh đệ chúng ta hưởng thụ chút?” Gã đã từng nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Mạc đại tiểu thư này rồi. Gã vừa nói xong thì cô gái được bọn họ vác theo đột nhiên phản ứng.