Chương trước
Chương sau
- Được rồi, Trang tiên sinh, ngài yên tâm, sau khi kiểm kê số đồ vật bị trộm này, chúng ta sẽ làm theo hiệp nghị, đem nó đưa cho anh.
Tương Ngô gật đầu đáp ứng, độ khó của vấn đề này không lớn, hơn một ngàn món đồ cổ, cấp cho bảo tàng của Trang Duệ cũng không phải là đại sự gì, lại nói quyền sở hữu của chúng thuộc về quốc gia, cho nên đặt trong bảo tàng cũng là phục vụ nhân dân mà thôi.
Ở bên ngoài có âm thanh của xe cộ chạy tới, có tiếng phanh xe, những thôn dân kia nhìn thấy Dư Chấn Bình bị còng tay dẫn đi ra, lập tức bạo động, có những chàng trai xúc động, muốn tiến lên cướp người.
- Đùng! Đùng! Đùng!
Ba tiếng súng thanh thúy vang lên, chấn nhiếp những người ở đây, Tương Ngô đứng ở cửa ra vào la lớn, nói ra:
- Các vị hương thân, người này là kẻ vi phạm pháp luật, các vị không nên vọng động a...
Có lẽ vì Tương Ngô dùng tiếng phổ thông những thôn dân này sẽ không nghe, nhưng tiếng súng lại là thật, Dư Chấn Bình cũng không phải là đại ân nhân như Nhị Cẩu và Dư lão đại, lập tức mấy chàng trai xông tới trước, đều đã lui về, tuy tổ tiên của những người này giết quan tạo phản lập nghiệp ở đây, nhưng Dư lão đại mua cho cái TV, đã làm cho bọn họ biết rõ xã hội bên ngoài đã đổi khác, không còn lưu hành kiểu trường mâu đại đao như thời cổ đại, nhìn thấy các vị lãnh đạo trấn an thôn dân, mọi người tán đi, Tương Ngô mới thở phào nhẹ nhõm.
- Trang tiên sinh, nhị vị lên xe cũng lên chiếc xe này đi, hôm nay tôi muốn cùng chuyên gia cổ vật lưu lại, ngài mai mới có thể trở về.
Năm đó Tương Ngô đã châp hành qua nhiệm vụ giải cứu phụ nữ bị lừa bán, lần đó đã bị thôn dân ngu muội đánh cho nằm trên giường suốt một tuần liền, hiện giờ thấy tình hình không đúng, Tương Ngô lập tức nổ súng cảnh cáo.
- Ai, Tôi nói Tương tổ trưởng, ngài không thể an bài một chiếc xe khác hay sao?
Nói thật ra, lại bảo Trang Duệ ngồi cùng một xe với Dư Chấn Bình, đúng là hắn không muốn, ánh mắt của bạn thân nhìn chằm chằm vào hắn, bên trong ánh mắt chỉ có hung ác, cộng thêm bộ dạng bưỡng bĩnh âm lãnh, Trang Duệ không hoài nghi việc hắn sẽ nhào lên cắn mình một ngụm.
Tương Ngô suy nghĩ một lát, gật gật đầu, nói ra:
- Được rồi, tôi sẽ an bài một chiếc xe khác,
Dân phong ở đây bưu hãn, lần này phải nhờ tới lãnh đạo thôn trấn, hôm nay cũng phải trở về nhà.
Tưởng hạo an bài một cảnh sát bản địa, lái xe mang Trang Duệ và đồng sự trở về Trịnh Châu, tuy hắn không đi được, nhưng vẫn phải tiến hành thẩm vẫn Dư Chấn Bình.

Đang nhìn những chuyên gia cổ vật kia kiểm kê, Tương Ngô không ngủ cả đêm, nhịn không được nói tục một câu, trải qua một đêm phổ cập tri thức cổ vật cho hắn, rốt cuộc hiểu được chỗ quý giá của hai món được Trang Duệ điểm danh, sau khi biết được giá trị của hai vật này, Tương Ngô không dám làm chủ, cho nên phải báo cáo lên bộ, cho bọn họ xử lý việc này, mà bản thân hắn ngồi xe về Trịnh Châu.
Bởi vì kiểm kê số lượng cổ vật, cho nên không có thời gian tự mình thẩm vấn Dư lão bát, nhưng lúc này phải cạy miệng của Dư lão bát ra, đào cho ra địa điểm giấu cổ vật còn lại.
Không biết vì cái gì, Dư lão bát vốn nổi tiếng là gan lỳ, không đợi Tương tổ trưởng đi vào, đã mồm năm miệng mười khai ra hai địa điểm cất giấu cổ vật còn lại, hơn nữa còn đem những vị trí trộm cổ vật mười mấy năm nay nói ra, từng cái khai ra rất rõ ràng.
Thẳng cho đến khi Dư Chấn Bình nói xong, hắn kể về dáng người của hắn, là vì lúc nhỏ bị Dư lão đại hạ dược cho nên không phát triển được, đột nhiên Tương Ngô hiểu ra chút gì đó.
Hải Nam trời trong xanh, nước biển tràn lên bãi biển, càng làm vẻ đẹp tăng lên, nhưng dưới thời tiết này, du khách cũng không nhiều.
Tháng bảy tám đi Hải Nam, thuần túy là chịu tội, dưới nhiệt đột nóng bỏng như thế này, còn phải mặc âu phục tạo hình, Trang Duệ bị tra tấn sắp điên lên, buổi sáng thì bị mặt trời mọc chiếu, buổi tối còn bị mặt trời chiều hành hạ, Trang Duệ rất bực tức, hắn muốn hỏi tên nhiếp ảnh là mình đang chụp ảnh cô dâu hay đang chịu tội, hắn không biết chọn nơi này để chụp ảnh là đúng hay sai?
Sau khi từ Trịnh Châu trở về Bắc Kinh, Trang Duệ liền mang theo Tần Huyên Băng và Bành Phi đi Hải Nam, nhưng sau khi đến đây, hắn cảm giác là mình thất sách, tuy cảnh biển ở đây rất đẹp, nhưng khí trời quá nóng, mặc âu phục lên người là chịu tội, khó khăn lắm một ngày mới trôi qua, Trang Duệ có cảm giác so với lúc đấu trí với Dư Chấn Bình ở Trịnh Châu còn mệt mỏi hơn.
- Tiểu tử, đừng có cười ta, ngày mai tới lượt ngươi rồi đấy.
Khách sạn Trang Duệ ở lại, khoảng cách với bến cảng không xa, đứng trên ban công khách sạn, có thể nhìn thấy ánh đèn trên ca nô.
Lần này Trang Duệ dẫn Tần Huyên Băng đi chụp ảnh cô dâu, thuận tiện bảo Bành Phi dẫn theo bạn gái của hắn cùng đi, nếu không chỉ một ngày hôm nay, nhiệm vụ của Trang Duệ đã hoàn thành, hắn chỉ cần đợi Bành Phi chụp xong trong ngày mai, mời cùng trở về Bắc Kinh.
- Mặc những thứ đó... Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Bành Phi bĩu môi, chỉ nói một nửa, nhìn thấy bạn gái như con chim nhỏ nép vào bên người, thân thể không khỏi trùn xuống, nói tiếp:
- Mặc, nhất định phải mặc!
Động tác của Banh Phi làm cho mọi người đều cười lên.
Ở khu Tam Hoàng phía đông Bắc Kinh đã đổi mới hoàn toàn, đều là những cao ốc bán hoặc cho thuê, hôm nay lại có chút kỳ quái, không phải nghi thức khởi công xây móng cho cư xã đã làm xong rồi sao? Tại sao hôm nay lại náo nhiệt như vậy?
Hơn nữa nhìn những cao ốc kia không ngừng được xây cao hơn, cũng không giống như đã hoàn thành công việc nha.
Có người hiếu kỳ đi tới nhìn xem thì mới biết được, cũng không phải cao ốc bán và cho thuê này xây xong, mà là bên tỏng cư xá, có khai trương một nhà bảo tàng tư nhân.
Mà ở cửa lớn của nhà bảo tàng, đã bầy đặt mấy chục lẵng hoa. Phía trên có tên tuổi của tư nhân, cũng có nhà nước, mà lẵng hoa của các người công tác trong ngành văn hóa, có không ít.
Mặt khác còn có một ít cơ quan du lịch, rất nhiều người đặt lẵng hoa, cũng chiếm cứ không ít diện tích, nếu có người nhìn cẩn thận, thì sẽ phát hiện trên những lẵng hoa này đều là một vị có chức quyền hoặc là người nổi tiếng.
Nhưng đây là thủ đô Bắc Kinh, điều này đã dọa không ít người xem náo nhiệt, hiện tại ở Bắc Kinh này có không ít người biết chuyện. Chỉ cần ngài muốn, ai mang lãng hoa tới không thành vấn đề, nhưng điều này nói rõ đã được đối phương thừa nhận, không thể không nói người này có thần thông quảng đại.
Đương nhiên, Trang Duệ không cần những người này tới cổ động, chỉ cần có mặt của Âu Dương Quân, thì sợ gì không có những người này tới?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.