Chương trước
Chương sau
Dư Chấn Bình thuận miệng trả lời một câu, nhanh chóng nói tiếp:
- Trang lão bản, tôi còn giao dịch muốn làm với ngài.
- Nói nghe xen, tôi không sợ đồ nhiều...
- Có thể nhìn ra, Trang lão bản là người có thân phận địa vị, tôi muốn ngài hỗ trợ, có thể giúp tôi xuất ngoại hay không?
Tuy hiện giờ Dư Chấn Bình có tiền, nhưng trước kia hắn chỉ phục trách trộm mộ, cái gì cũng mặc kệ, lại nói bảo hắn đi nhập cư trái phép, hắn cái gì cũng không có phương pháp, cho nên liền cầu Trang Duệ.
Trang Duệ nghe vậy trong lòng cười khổ:
- Ngài muốn xuất ngoại? Vậy thì bản thân mình giúp hắn sẽ tiến vào nhà giam a...
Dư Chấn Bình nhìn thấy Trang Duệ trầm ngâm không nói, vội vàng nói ra:
- Chỉ cần Trang lão bản có khả năng giúp đở việc này, Nhâm mỗ người tất có hồi báo, những cổ vật giống như vậy, tôi còn mấy trăm món, cũng có thể đưa cho ngài
- Cái gì? Ngươi còn? Không phải toàn bộ đều ở chỗ này sao?
Trang Duệ nghe vậy liền cả kinh, đúng là thỏ khôn có ba hang a, không ngờ vẫn còn nơi cất giấu khác a.
Trang Duệ dưới sự kinh hãi, nhưng cũng không chú ý lời nói của mình lộ miệng, Dư Chấn Bình trước nay chưa nói với hắn, bản thân của mình có bao nhiêu món đồ cổ a.
- Trang lão bản, ngài làm sao biết ngọn nguồn của tôi?
Trang Duệ không có chú ý, nhưng Dư Chấn Bình nghe được rất rõ ràng, sắc mặt trở nên âm trầm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trang Duệ, mà tay phải lặng lẽ sờ soạng sau thắt lưng.
- Chuyện này... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi nhận được điện thoại của Trang Duệ, Tương tổ trưởng lập tức chạy tới, nhìn tahyas Dư Chấn Bình bị trói thành một cục nằm dưới mắt đất, không khỏi thất kinh mở miệng hỏi.
Người trói Dư Chấn Bình rất có ý tứ, hai tay bị trói ra sau lưng, hai chân cũng bị trói ngược ra sau lưng, buộc dính vào tay, bị một đoạn dây giầy trói rất chặc, giống như đang chơi tạp kỹ.

Trong miệng có nhét miếng giẻ rách, chỉ có cặp mắt là nhìn chằm chằm vào Trang Duệ, thần sắc tràn ngập oán độc.
Mà lúc này, bên ngoài có âm thanh náo động rất lớn, mấy chục cảnh sát tiến vào thôn, lập tức làm cho thôn dân ở đây oanh động, mà những lãnh dạo cảnh sát, đang chấn an thôn dân.
Nhưng nơi này núi cao hoàng đế xa, những thôn dân này không có nhiều cố kỵ, người tới càng ngày càng nhiều, nếu không phải ở bên ngoài căn phóng đã có hơn mười cảnh sát cầm súng ngăn cản, chỉ sợ bọn họ đã tràn vào trong.
- Không có gù, không biết bằng cách nào mà hắn phát hiện thân phận của tôi, cầm súng muốn đánh tôi, bị bạn của tôi chế ngự, đúng rồi, có phải các vị mai phục không tốt, bị hắn phát hiện sao?
Trang Duệ rất vô tội khoát khoát tay, hắn không có nói là do mình nói lộ ra ngoài, nếu không thì những cảnh sát này có thể sẽ trở mặt, không thừa nhận chuyện đã đáp ứng với hắn lúc trước, hơn nữa vừa rồi rất nguy hiểm, nếu không phải Bành Phi nhanh tay lẹ mắt, thời điểm Dư Chấn Bình vừa nâng súng lên, một cây dao găm nhỏ nhanh như thiểm điện đâm trúng cổ tay của Dư Chấn Bình, với thân thủ của Bành Phi mà chế phục Dư Chấn Bình, có cảm giác như người lớn khi dễ con nít.
Nhưng lần này không có mạo hiểm như lần trước, bởi vì khi Dư Chấn Bính vừa móc súng ra, đã bị chế ngự, trước sau không đến hai phút, Trang Duệ còn chưa kịp phản ứng, Bành Phi đã tháo dây giầy ra, trói Dư Chấn Bình lại, hơn nữa khẩu súng của hắn, Bành Phi đã nhìn qua, còn bĩu môi chê cười, nói là súng còn chưa mở chốt bảo hiểm, lấy ra dùng bằng rắm à?
- Trước nên lấy khẩu cung của hắn, bảo vệ hiện trường cho tốt đã.
Lúc này Tương Ngô thu hồi khẩu súng nằm trên mặt đất, vội vàng bảo người bỏ vào trong bọc nhựa, trong lòng cũng bị dọa không nhẹ, Tương tổ trưởng biết rõ bối cảnh của Trang Duệ, nếu như Trang Duệ bị Dư lão bát làm bị thương, chỉ sợ chưa phá xong vụ án, thì hắn đã rớt đài.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, vào lúc này bắt được Dư Chấn Bình, tâm tình của Tương Ngô đã buông lỏng một hơi, bởi vì gia hỏa này trơn trượt như cá trạch, không cẩn thận hắn sẽ chạy trốn, bên ngoài nơi này là núi lớn, rừng rậm nhiệt đới, chỉ cần chui vào, dù huy động mấy ngàn người, cũng chưa chắc tìm ra mục tiêu, mà nếu Dư Chấn Bình thật sự chạy vào, chỉ sợ có điều động toàn bộ cảnh sát của Trịnh Châu, cũng không làm nên chuyện gì.
Dư Chấn Bình cũng biết mình không thể làm gì, cho nên cũng không phản kháng, cho dù miếng vải nhét trong miệng bị lấy ra, cũng không nói lời nào, nhưng đôi mắt của hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào Trang Duệ.
- Đừng có nhìn tôi như vậy a? Tôi chỉ phối hợp với cảnh sát để phá án mà thôi!
Trang Duệ bị Dư Chấn Bình nhìn chằm chằm mà khiếp sợ, vội vàng tránh qua một bên, nói ra: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Tương tổ trưởng, nhiệm vụ của tôi xem như hoàn thành rồi a, lần này thu được cổ vật, tôi không cần nhiều lắm, chỉ cần hai món là được...
Trang Duệ sợ Tương Ngô qua sông đoạn cầu, vội vàng nhắc nhở một câu, lần trước ở Thiểm Tây, bạn thân hăng hái làm việc nghĩa, chính là vì muốn kiếm chỗ tốt, nhưng bị dọa cho khiếp sợ một phen, lần này không thể ra về tay không a.
- Hai món? Không phải anh nói một phần ba sao?
Tương Ngô sững sờ một phen, Trang Duệ lúc này không giống với lúc cò kè mặc cả với hắn trước kia a, nhưng Tương Ngô không thèm để ý, dựa theo ý của hắn, cho Trang Duệ nhiều hơn nữa, cũng chỉ là đáp trả nhân tình.
- Được, vậy thì một phần ba, Tương tổ trưởng nói phải giữ lời a.
Trang Duệ nghe xong lời này, vui cười, hắn vốn muốn có được hai món quý trọng kia, cho nên sửa điều kiện một chút, không ngờ Tương đại tổ trưởng vẫn kiên trì, cho nên nếu có áp lực gì, cứ để hắn ra mặt là được.
- Đúng rồi, Tương tổ trưởng, anh em nhà họ Dư này, đã ừng quyên tiền cho thôn xây dựng trường học, rất được thôn dân hoan nghênh, tôi thấy ngài nên nhanh chóng đưa người rời đi a.
Trang Duệ nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn, không khỏi hảo tâm nhắc nhở Tương Ngô một câu, những thôn dân này không cần biết pháp luật là cái gì, ngài muốn nói pháp luật với họ, không bằng nói chuyện bằng nhân tình, nếu ngài nói nhân tình với bọn họ, ách... Vì bọn họ không hiểu cái gì là pháp luật.
- Ân, tốt thôi, chuyện này do tôi an bài, hiện giờ anh trở về không? Hay là ở lại phối hợp với chuyên gia cổ vật của chúng tôi mời đén, thanh lý những món đồ cổ bị trộm này?
Tương Ngô nghe thấy lời của hắn, hắn biết rõ nơi này rất xa xôi, có một số việc không thể nói lý được, vội vàng dùng bộ đàm gọi cảnh sát ở ngoài cửa thôn, tới đây dẫn người đi.
Trang Duệ suy nghĩ một lúc, nói ra:
- Hiện giờ tôi trở về, đi suốt đêm trở về Bắc Kinh, Tương tổ trưởng, hiện tại tôi vốn phải đi Hải Nam chụp ảnh cô dâu, vì việc của ngài mà trì hoãn, tôi ngói, tróng số cổ vật kia có đỉnh động và chuông đồng, nhất định phải lưu lại bảo tàng của tôi a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.