Chương trước
Chương sau
Nhật Bản có liên hệ rất mạnh với các nước Âu Mỹ, đao kiếm cổ cũng phát triển rất mạnh ở Âu Mỹ, nếu gia tộc ở Nhật muốn bán đi đao võ sĩ đạo cổ, bọn họ sẽ lựa chọn sàn đấu giá ở Âu Mỹ đầu tiên, vì vậy nhìn vào điểm này cũng biết những sản phẩm kia là thật giả thế nào.
Hoàng Phủ Vân nghĩ theo lời của Trang Duệ, càng nghĩ càng thấy đúng, thế là đứng lên nói với Trang Duệ:
- Cậu Trang, nghe cậu nói chuyện quả nhiên suy ra được nhiều bài học, tôi cũng hổ thẹn...
Hoàng Phủ Vân tự cảm thấy mình có nhiều nghiên cứu trên phương diện đao kiếm cổ, nhưng hắn là người nghiên cứu ở phương diện kỹ thuật, mà đồ cổ thì có thể làm giả ở phương diện kỹ thuật cực kỳ tốt.
Đây cũng là sơ hở của Hoàng Phủ Vân trong lúc giám định và thưởng thức đồ cổ, vì giám định đồ cổ không chỉ nhìn vào những biểu hiện của vật phẩm, còn phải tìm kiếm sơ hở trong lời giới thiệu của người bán và kẻ sưu tầm, vì bây giờ trình độ làm giả của Trung Quốc là rất cao, rất khó phân biệt.
Trang Duệ nói làm cho Hoàng Phủ Vân tìm ra vấn đề, câu chuyện ông chủ cửa hàng tự biên ra đã sụp đổ.
- Con bà nó, biểu hiện không lừa gạt nhưng thực chất lại lừa lọc lớn...
Sau khi Hoàng Phủ Vân biết rõ ràng tình huống thì không khỏi mắng một câu oán giận, nhưng sau đó lại chớp mắt nói:
- Hai cây đao tôi mua trước đó hình như là sản phẩm công nghệ cao, để vài ngày nữa tôi ra nước ngoài, xem có hội đấu giá nào nhận không...
- Như vậy cũng được sao?
Trang Duệ bị lời nói của Hoàng Phủ Vân làm cho sững sốt, nhưng hắn cũng ủng hộ mà thôi.
- Hì hì, những vị giám định sư bên kia chưa chắc đã quá giỏi, không thể nhìn rõ bối cảnh của vật phẩm, chỉ biết dùng mắt xem xét, như vậy hai thứ kia có thể lừa được bọn họ, bán được giá năm chục ngàn đô la...
Hoàng Phủ Vân cười hì hì, những năm nay hắn cũng bán vài món đao kiếm, khá quen thuộc với vài vị giám định sư, vì vậy mà nắm khá chắc.
Trang Duệ cười ha hả nói:
- Như vậy thì anh nên mua đồ giả đi mà bán kiếm lời...
- Việc này chỉ là ngẫu nhiên thì có thể được, mà cũng chưa thể chắc chắn...
Hoàng Phủ Vân cũng không dám đánh cược làm bậy.
- À, không nói đến chuyện này nữa, anh Hoàng Phủ Vân, anh xem thanh kiếm này đi...
Trang Duệ cũng biết sự việc không đơn giản như vậy, nếu không thì con buôn hàng giả đã đưa ra nước ngoài từ lâu rồi.
Thật ra Trang Duệ cũng không biết bên ngoài có đầy đồ giả của dân Trung Quốc, vì những năm qua có nhiều người buôn lậu vật phẩm ra ngoài, cũng có nhiều kẻ chế biến hàng giả nói rằng đó là hàng thủ công mỹ nghệ hiện đại đưa đi.
Người trong nước thường cho rằng những món ở nước ngoài là thật, vì tâm lý đó mà rất nhiều người thích ra ngoài mua, cuối cùng vẫn bị lừa bởi chính sản phẩm giả từ trong nước đưa ra ngoài.
- Được, để tôi xem thanh kiếm này...

Những nhà sưu tầm đao kiếm cổ trong nước là quá ít, Hoàng Phủ Vân hôm nay xem như gặp được tri âm, thế nên hắn cầm cây kiếm đồng xanh lên xem xét.
- Đây là thanh kiếm đồng xanh thời Tần Hán, nhưng vết rỉ sét vì sao không phải màu xanh đồng, tôi cũng không nhìn rõ...
Hoàng Phủ Vân quan sát một lúc lâu mà tỏ ra cực kỳ nghi hoặc, hắn đưa cây kiếm sang cho Trang Duệ.
Sau khi nghe được lời của Hoàng Phủ Vân thì Trang Duệ tỏ ra bội phục, trước đó hắn không lưu ý đến điểm này, chỉ là trong lòng có chút nghi ngờ vì sao dưới lớp rỉ sét thì những đường vân của cây kiếm lại rõ ràng như thế, bây giờ nghe lời Hoàng Phủ Vân thì hắn mới xem như hiểu ra.
- Ha ha, anh Hoàng Phủ Vân, hôm nay cho anh biết thế nào là tuyệt thế bảo kiếm...
Trang Duệ đã nắm chắc vấn đề, vì vậy hắn cho Triệu Hàn Hiên cầm đến một cái giũa sắt, còn có một cuốn băng gạc.
- Cậu Trang, cậu không làm như vây chứ... truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Thấy Trang Duệ cầm giũa mài lên thân kiếm thì Hoàng Phủ Vân trợn mắt há mồm, hắn cũng đã từng chữa trị nhiều đao kiếm cổ nhưng là lần đầu tiên được thấy một người áp dụng phương pháp dùng giũa mài kiếm như Trang Duệ.
- Không có gì, anh cứ xem là được...
Trang Duệ cũng không nghĩ như Hoàng Phủ Vân, hắn cầm giũa mài lớp rỉ sét phần chuôi kiếm, sau đó dùng băng quấn lại phần đuôi, tạo ra một cái chuôi kiếm có thể cầm.
Cử động sau đó của Trang Duệ càng làm cho Hoàng Phủ Vân và Triệu Hàn Hiên cảm thấy kỳ quái, vì Trang Duệ cầm giũa khẽ gõ lên thân kiếm, lực tay cũng không lớn, mỗi lần gõ lên vị trí cách nhau vài tấc. Hắn gõ một lúc, vì lớp rỉ quá dày nên thường phát ra những âm thanh nặng nề.
Triệu Hàn Hiên dù gì cũng là người có kinh nghiệm, hắn thấy hành động của Trang Duệ thì không nhịn được hỏi:
- Ông chủ, ngài không nghĩ rằng làm vậy lớp rỉ sẽ rơi xuống đấy chứ? Nếu như vậy thì nó sẽ là một thanh kiếm Ngư Tràng cực tốt...
- Đúng vậy, những danh kiếm như trạm lô, cự khuyết, hào tào, thuần quân, long tuyền sẽ không rỉ sét, nhưng thanh kiếm này...
Hoàng Phủ Vân cũng lắc đầu, rõ ràng không xem trọng cây kiếm trong tay Trang Duệ.
- Không rỉ sét? Không thể nào?
Trang Duệ ngẩng đầu lên và giật mình hỏi, trong ý thức của hắn thì đao kiếm gì khai quật lên cũng là đồng nát, sắt và đồng lại càng dể rỉ, vì vậy mà hàng năm trên thế giới có hàng chục ngàn tấn thiết bị bị rỉ và biến thành phế vật.
- Tất nhiên có thứ không rỉ, cậu không biết sao?
Hoàng Phủ Vân thấy Trang Duệ lắc đầu thì ý thức vị này chính là người mới đi vào ngành đao kiếm cổ, thế là nói ngay:
- Ở huyện Giang Lăng tỉnh Hồ Bắc vừa khai quật được trong một ngôi mộ thanh "Việt vương câu tiễn tự tác dụng đao kiếm", cậu biết chứ?
Trang Duệ sao lại biết được? Hắn lắc đầu, Hoàng Phủ Vân tiếp tục nói:
- Cây đao kiếm này chôn dưới đất hai ngàn bốn trăm năm nhưng khi khai quật lên không có chút rỉ sét, trên thân đao có khắc dòng chữ: "Việt vương câu tiễn tự tác dụng đao kiếm". Có thể thấy nó được khảm nạm lưu ly, từng hoa văn vẫn rõ ràng, không chút hư hao...
- Mũi kiếm vẫn sắc, giống như hai ngàn năm chỉ là tích tắc, dưỡng khí địa cầu căn bản không có tác dụng với nó...
- Thật ra không chỉ có đao kiếm trong mộ của Sở Vương Câu Tiễn là như thế, những đao kiếm đồng xanh thời xuân thu được khai thác ở Long Tuyền huyện Vân Hòa cũng không bị hư hao...
- Bảo kiếm trong lăng Tần Thủy Hoàng xưng là Tần Vương bảo kiếm, nó càng chứng minh nghệ thuật đúc cao siêu thời xưa...
- Khi đó phần mộ dưới đất sáu bảy thước rất ẩm ướt, lại chôn dấu hơn hai ngàn năm thế mà khai quật ra cây kiếm vẫn đen nhánh, hàn quang bừng bừng, sắc bén cực kỳ...
- Có việc này sao?
Trang Duệ tuy nói bằng giọng nghi vấn nhưng biết rõ khó thể là giả, vì chỉ cần kiểm tra là biết ngay, chủ yếu là trước kia hắn không quan tâm đến tri thức về đao kiếm cổ mà thôi. Điều này cũng khó trách hắn, vì hắn mới chỉ tham gia ngành đồ cổ được một năm, thời gian đâu mà tìm hiểu cho hết?
- Lợi nhận lớn, lần này xem như lợi nhuận lớn...
Trang Duệ nhìn về phía cây kiếm đồng xanh, trong mắt bùng ra cái nhìn nóng bỏng, nếu theo lời của Hoàng Phủ Vân thì những danh kiếm kia sẽ không rỉ, vậy thanh đồng kiếm của mình sợ rằng cũng có cùng cấp bậc với các loại kiếm như mạc tà, long uyên, ngư tràng...
Trang Duệ gõ lên thân kiếm thêm hai chục phút, sau đó hắn ngừng tay, lại dùng giọng thần bí cười với Triệu Hàn Hiên và Hoàng Phủ Vân:
- Hai vị, nhìn nhé, tôi sẽ cho hai người xem một ma thuật...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.