Chương trước
Chương sau
Hoàng Phủ Vân nghĩ không sai, ông lão trước đó là người Nhật Bản nhưng lại được ông chủ cửa hàng bỏ nhiều tiền mời đến, có thể thấy bây giờ những người làm giả càng bỏ ra nhiều công sức, vì tiền mời diễn viên cũng đã mất một khoản không nhỏ rồi.
Tất nhiên bây giờ vị diễn viên kia đã về Nhật, việc này không còn đối chứng, dù Hoàng Phủ Vân có tìm đến tận cửa cũng không làm gì được ông chủ cửa hàng.
Trước nay đồ cổ chỉ cần đến tay là không còn liên quan gì, hơn nữa hóa đơn cũng ghi đó là hàng thủ công mỹ nghệ, Hoàng Phủ Vân dù muốn nhưng cũng không làm gì được người ta.
- Sao vậy? Bị người ta gạt à? Tổn thất có lớn không?
Triệu Hàn Hiên thật sự rất mẫn cảm với những chuyện như thế này, vừa nghe hai người lên tiếng thì đã biết Hoàng Phủ Vân bị người ta giăng bẫy.
- Chỉ là năm trăm ngàn, xem ra bây giờ hàng giả ở trong nước là rất nhiều...
Hoàng Phủ Vân thở dài nói, hắn là người sưu tầm đao kiếm từ nước ngoài, vốn tưởng rằng trong nước sẽ nhiều hàng thật giá rẻ, không ngờ mới lần đầu tiên ra tay đã té ngã.
Triệu Hàn Hiên cũng coi như biết được vấn đề, hắn nghe rõ lời của Hoàng Phủ Vân thì nở nụ cười tự giễu:
- Cậu trai, coi như bỏ năm trăm ngàn mua một bài học nhỏ, anh đây bị người ta bày ra thế cục gạt mất hơn chục triệu, vì vậy mà cửa hàng này đã sửa lại tên...
Hoàng Phủ Vân không biết chuyện, nhưng sau khi truy vấn và hiểu rõ thì liên tục lắc đầu, chính mình xem như may mắn, lần thứ hai thì gặp Trang Duệ, nếu không thì sợ rằng sẽ phải bỏ ra một khoản tiền lớn.
Nhưng Hoàng Phủ Vân cũng không hiểu Trang Duệ tìm hiểu thật giả như thế nào, sau đó hắn nhìn về phía Trang Duệ và hỏi:
- Cậu Tiểu Trang, vừa rồi tôi chỉ thấy cậu nhìn vỏ đao, cũng không nhìn kỹ bên trong, sao biết được đao có vấn đề?
- Vào trong phòng nói, cũng đừng cho người ta biết vừa rồi là tôi nhìn ra vấn đề...
Trang Duệ thấy người trong cửa hàng hơi nhiều thì bắt chuyện một tiếng với thầy Cát, sau đó đưa Hoàng Phủ Vân vào trong phòn, Triệu Hàn Hiên cũng theo vào, cũng muốn xem Trang Duệ mua được thứ gì tốt...
- Anh Hoàng Phủ Vân, trước tiên anh xem cặp đao kiếm này đi...
Trang Duệ đi vào phòng thì mở báo lấy ra cặp đao kiếm đặt lên bàn.
- Đã hoen rỉ như thế này thì giá trị là không lớn...
Hoàng Phủ Vân thấy hai cây đao kiếm như gậy đồng thì không khỏi nhíu mày, hắn mượn một cặp bao tay của Trang Duệ rồi cầm lên xem.
- Đây có lẽ là Hoàn Thủ Đao* được thiết chế trong năm Lưỡng Hán, chỉ là chuôi đao đã mục, lại bị ô xy hóa quá mạnh, chỉ có thể mài lại mà thôi...
Hoàng Phủ Vân nhìn qua một lúc, lại lấy một chiếc chìa khóa ra chọc vài cái vào lỗ hổng trên thân đao, chỗ rỉ sét bị chọc mở ra, một lổ tròn xuất hiện.
- Tôi cũng chuẩn bị mài nó, có lẽ không có vấn đề...
Trang Duệ mua cây đao kia với số tiền không lớn, lúc này chuẩn bị cầm đi mài.
Hoàng Phủ Vân nghe được lời của Trang Duệ thì vội vàng nói:
- Cậu Trang, đao tốt không nên mài bậy, nếu không sẽ tổn thương...
- Sao? Còn như vậy nữa à? Anh Hoàng Phủ Vân nói một chút xem nào...
Trang Duệ thật sự hiểu về việc chữ trị và tu bổ đồ sứ, nhưng hắn thật sự không biết gì về việc bảo dưỡng đao kiếm. Những năm gần đây đao kiếm được sưu tầm rất nhiều, nhưng dù là chú Đức cũng không hiểu rõ nhiều lắm về phương diện này.
- Cậu Trang, nếu mài đao không phải là người chuyên nghiệp sẽ dễ làm mất đi lớp gang cứng ở bên ngoài, như vậy ngoại hình của cây đao sẽ biến đổi, đây là tối kỵ...
Hoàng Phủ Vân cũng khó có được cơ hội trao đổi kiến thức về sưu tầm đao kiếm với người khác, thế nên hắn bắt đầu mở miệng giảng giải thao thao bất tuyệt. Trước nay việc sưu tầm đao kiếm thường không có tiền lệ, nhưng kinh nghiệm tích lũy vài năm của Hoàng Phủ Vân thật sự cũng đủ làm cho tri thức của Trang Duệ và Triệu Hàn Hiên được phóng đại.
Thì ra mài đao kiếm tuy làm cho bản thân vật phẩm bùng ra hoa văn, nhìn thì có vẻ tốt nhưng lại mất đi ý vị của đao kiếm cổ, giá trị trong mắt người trong nghề giảm sút trầm trọng.
Tại Nhật có một vị đại sư mài đao kiếm, chỉ cần mài một tấc dao sẽ thu phí 100 đô la Mỹ, xử lý một cây đao tốt phải mất cả tháng, hao phí tinh lực là thứ mà người thường khó tưởng. Cũng không phải một cây đao mang ra mài bình thường sẽ làm cho nó xuất hiện phong thái nguyên bản.
Trong ngành đồ cổ cũng có một câu chuyện thế này, có một vị thương nhân buôn đồ cổ đi xuống nông thôn nhìn trúng một cái bàn cổ lục giác, quyết định mua nó với giá hai chục ngàn, chuẩn bị hôm sau mang đi.
Ai ngờ hôm sau đến xem thì chiếc bàn vốn có biểu hiện cực kỳ cổ xưa và lịch sự tao nhã đã biến thành một chiếc bàn mới cóng, bên trên vẫn còn vương mùi dầu.
Vị thương nhân đồ cổ kia lập tức kinh hãi hỏi lý do, mới biết chủ nhà thấy đối phương bỏ ra hai chục ngàn mua một cái bàn cũ, trong lòng có chút lo lắng, thế nên buổi tối tìm giấy nhám chà xát chiếc bàn thật kỹ, sao đó mua véc ni về đánh bóng một lượt, cảm thấy bây giờ mới không phụ lòng giá hai chục ngàn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Cũng vì vậy mà thương nhân đồ cổ phải đấm ngực giậm chân, cuối cùng cũng không trả tiên mà xoay mặt bỏ đi, rõ ràng là hậu quả mang đến khi không biết bảo dưỡng đồ cổ cho phù hợp.
Việc bảo dưỡng đao kiếm cũng rất chú ý, thậm chí cũng không kém hơn so với thi họa.
Vì rất nhiều người thích dùng dầu đánh rỉ sét để dùng cho đao kiếm, nhưng những vũ khí trước thời nhà Tống, đặc biệt là đao kiếm thiếp vàng nạm bạc, nếu bỏ dầu đánh rỉ vào sẽ lan nhanh, tiện đà phá hư kết cấu vốn có.
Dựa theo kinh nghiệm của Hoàng Phủ Vân thì sau khi mài đao kiếm xong tốt nhất phải thường xuyên lau chùi, không cần dùng bất kỳ hóa chất nào để bôi lên bậy bạ, tốt nhất là đóng gói chân không, cho đao kiếm một lớp quần áo.
Sau khi nghe xong những lời của Hoàng Phủ Vân thì Trang Duệ cũng có thêm không ít kiến thức, nhưng hai thanh đao kiếm này có giá trị không lớn, cũng không cần đưa đi mài.
- Cậu Trang, cậu còn chưa nói những thanh đao võ sĩ đạo kia giả ở điểm nào...
Hoàng Phủ Vân tuy vẫn cho rằng những cây đao kia là giả nhưng nhìn vẻ bề ngoài thì quá thật, hắn không hiểu rõ nên trong lòng luôn cảm thấy vướng mắc.
Trang Duệ cười nói:
- Anh Hoàng Phủ Vân, tôi hỏi anh nhé, năm trăm năm trước vì không có hộp chân không nên phải thường xuyên lau chùi kiếm phải không?
Hoàng Phủ Vân đáp:
- Tất nhiên rồi, trước kia không có đóng gói chân không, ít nhất ba năm ngày phải lau một lần, tôi vì nhìn thấy những lớp lau tạo nên dấu ấn mà mới cho rằng nó là thật...
- À, ba năm ngày lau một lần, nếu duy trì liên tục trong thời gian năm trăm năm thì chủ nhân của nó nhất định phải cực kỳ coi trọng cây đao. Anh Hoàng Phủ Vân, anh nghĩ lại mà xem, chủ nhân của nó sẽ không biết giá trị thật sao? Sẽ dễ dàng bán đi cho ông chủ cửa hàng à?
Trang Duệ nghe vậy thì lớn tiếng cười nói:
- Anh Hoàng Phủ Vân, chúng ta có thể đánh cuộc, anh dùng hai cây đao mình mua đi thử nghiệm, nếu là thật thì quay về mua thêm cũng không muộn...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.