Căn phòng chìm vào yên tĩnh, không khí dần dần lạnh xuống, Nghiêm Tiêu Hàn đang cụp mắt trầm tư, thoáng thấy Phó Thâm nghiêng đầu khẽ ngáp, có vẻ buồn ngủ rồi.
Hắn bấy giờ mới sực nhớ người này còn đang bệnh, hơn nửa đêm câu tâm đấu giác, ngày mai Thẩm Di Sách mà biết được thì thể nào cũng lải nhải cho xem.
“Thôi, ngủ trước đi, có chuyện gì ngày mai lại nói.” Nghiêm Tiêu Hàn đi qua đỡ y nằm xuống, buông mành trướng, Phó Thâm lim dim “Ừm” một tiếng, nhẹ giọng bảo: “Vất vả cho ngươi rồi. Đa tạ.”
Ngồi trở lại bên chiếc giường thấp, Nghiêm Tiêu Hàn lại hoàn toàn chẳng buồn ngủ nữa. Lời nói của Phó Thâm cứ quẩn quanh trong đầu. Thảo nào Nguyên Thái đế lại vội vã chèn ép Phó Thâm như vậy. Lén lút qua lại với khả đôn của địch quốc, đón hậu nhân của Anh vương về Trung Nguyên, việc nào cũng giống như điềm báo mưu phản. Cuộc tranh chiến đoạt vị năm đó càng là cái vảy ngược trong lòng Nguyên Thái đế, ai chạm vào thì kẻ đó phải chết.
(Vảy ngược là chỗ đau trong lòng của người khác mà mình tuyệt đối không được chạm vào, nếu không người đó sẽ đau đớn, thương tâm. Trong truyền thuyết, dưới cổ của rồng có một lớp vảy lớp mọc ngược, nên gọi là “vảy ngược”, lớp “vảy ngược” này tuyệt đối không được sờ vào. Chỉ cần bạn sờ vào nó, thì rồng sẽ đau thấu tim, nhất định sẽ giãy giụa đến đảo lộn trời đất.)
Phó Thâm quả thực đang lấy mạng ra đùa, gãy chân hay ban hôn đều xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-kim-dai-2/2641262/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.