Thẩm Di Sách đoán không lầm, trận bệnh này vô cùng dữ dội, phong hàn chỉ là chất dẫn, kéo theo nội thương và ngoại thương đồng thời phát tác, suýt nữa lấy mất nửa cái mạng của Phó Thâm.
Y sốt tròn hai ngày hai đêm, bệnh đến bất tỉnh nhân sự. Nghiêm Tiêu Hàn dùng đủ mọi cách để hạ sốt cho y —— Mát xa rượu mạnh, khăn lạnh đắp trán, bị xoay qua xoay lại đến chẳng thể chợp mắt nổi. Cũng may một ngày uống xong ba bát thuốc rồi, cuối cùng cũng coi như thấy hiệu quả, đến buổi tối ngày thứ ba, nhiệt độ phỏng tay kia rốt cuộc cũng dần rút đi. Mặc dù Phó Thâm vẫn chưa tỉnh, nhưng tình trạng đã ổn, Nghiêm Tiêu Hàn rốt cuộc cũng tạm ngủ ngon được một giấc.
Mà Phó Thâm bị trận ốm này hút hết tinh khí, hôn mê suốt một ngày, đến nửa đêm hôm sau mới hoàn toàn thanh tỉnh.
Trời tối người yên, lặng ngắt như tờ. Trong phòng tối đen, màn giường không giống kiểu bố trí mà y quen thuộc, trên bàn chỉ có một ngọn đèn, chiếu rọi một tấc quanh thân tựa như một tầng lụa mỏng mông lung. Y nhận ra một tiếng hít thở khe khẽ, ngoảnh đầu nhìn lại, phát hiện ở ngoài giường còn đặt một chiếc giường tháp thấp, Nghiêm Tiêu Hàn cuộn người quay lưng về phía y, để nguyên quần áo mà ngủ.
Ký ức long trời lở đất từ từ trở về trong đầu, song cuối cùng chẳng dấy lên nổi sóng trò ngập trời gì, đều hóa thành dòng chảy ngầm tuôn trào dưới mặt nước, luôn chìm vào đáy biển sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-kim-dai-2/2641260/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.